Ngũ Độn Đạo cuối cùng đã trở lại rồi.
Cũng giống như mỗi lần trước khi hành động trộm báu, tất cả nỗi sợ đều đã tan biến, đầu óc hắn trở nên lạnh lùng như băng tuyết, não bộ xoay chuyển với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp bội, cơ hồ như có thể dự đoán được tất cả, khống chế được tất cả vậy.
Hắn đang ở trạng thái tốt nhất của Ngũ Độn Đạo, mỗi lần cảm nhận được thứ dự cảm này là hắn lại hiểu rõ thời gian hành động đã tới, cũng giống như cảm giác khi vẽ nên bảy bức Mỹ nhân đồ vậy, tâm và thần hợp nhất, ý thần tương thông, mỗi nét bút hạ xuống đều hết sức đắc tâm ứng thủ.
Hắn cảm nhận được thân thể trẻ khỏe và cường tráng của mình đang chuyển động, thưởng thức từng động tác một.
Tương lai không còn mơ hồ nhòa nhạt nữa.
Cô Nguyệt Minh nói đúng, cứ phóng tay mà làm những gì hắn muốn, trời sụp xuống thì cũng có Vân Mộng nữ thần gánh giúp, người đã không muốn hắn đi, tự nhiên là có đạo lý của người. Biết đâu nữ thần lại thương hại hắn, để hắn kiếm một khoản lớn từ tay Tiền Thế Thần cũng nên.
Tối qua không có bất cứ chuyện gì xảy ra, Ô Tử Hư ngủ vừa say vừa ngon, giấc ngủ ngọt ngào ấy lại càng khiến hắn tràn đầy sinh cơ và đấu chí.
Tiếng gọi của Thiền Dực vang lên dưới lầu, nhìn sắc trời thì cũng đã quá trưa. Thời gian không còn nhiều, hắn cần phải chuẩn bị tốt cho hành động đêm nay.
o0o
Bách Thuần đứng trước họa tượng nữ thần, lòng đau như cắt.
Lang Canh đã hoàn thành bảy bức Mỹ nhân đồ trước kỳ hạn, bức nào bức đó đều là kiệt tác, điều này chứng tỏ hắn tuyệt đối là một thiên tài hội họa.
Chỉ riêng họa công của hắn đã làm nàng cảm động sâu sắc, khiến nàng có cảm giác bất cứ điều gì làm tổn thương hắn đều là một tội ác không thể tha thứ, bởi thiên tài là thứ không gì thay thế nổi.
Khâu cửu Sư thật tàn nhẫn.
Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn nàng, vẫn còn tình yêu đối với họ Khâu. Yêu một nam nhân, có thể không yêu lý tưởng của y được chăng? Nàng vừa hiểu Khâu Cửu Sư, nhưng lại cũng không thể nào hiểu nổi hắn.
Trực giác cho nàng biết khi Lang Canh hoàn thành bức tranh vẽ mình, Khâu Cửu Sư sẽ xông vào hạ thủ bắt người. Nàng sợ phải nhìn cảnh đó, không biết phải đối mặt ra sao. Nàng hiểu rõ tính cách của mình, Bách Thuần nàng sẽ tuyệt đối không để Khâu Cửu Sư bắt Lang Canh đi.
Nàng lại càng không hiểu nổi Lang Canh, giả như hắn là Ngũ Độn Đạo thật, thì giờ những chuyện hắn làm đúng là ngu xuẩn nhất trên đời.
Rốt cuộc hắn có phải là Ngũ Độn Đạo hay không?
Cô Nguyệt Minh trả lời lại càng cổ quái hơn.
"Ta có thể cho Bách Thuần một đáp án khẳng định, bất kể Lang Canh là Họa Tiên hay là Ngũ Độn Đạo, cuối cùng hắn cũng bình yên rời khỏi Lạc Dương thành, bởi mạng của hắn vẫn chưa tuyệt, bằng không thì quả thật không có đạo lý".
Trong đầu Bách Thuần hiện lên hình ảnh Cô Nguyệt Minh chăm chú nhìn vào bức tranh trên tường nói ra câu này.
Vân Mộng nữ thần trong tranh như đang mỉm cười thân thiết với nàng.
Bách Thuần giật mình sực tỉnh, định thần nhìn lại, thần thái nữ thần vẫn như thế, song mục toát lên thần sắc khiến người ta khó thể hiểu nổi.
Lẽ nào nàng đã bị ảo giác, nhưng ấn tượng đó thật sâu sắc, cứ như đột nhiên nữ thần trong tranh sống dậy vậy.
Chu Bàn Tử bước vào sảnh đường, thấy vậy thì thở dài than: "Nữ nhi ngoan của ta, rốt cuộc con bị bức tranh này làm mê mẩn hay bị tên Lang Canh đó làm mê mẩn vậy?
". Bách Thuần vẫn không chịu rời mắt khỏi bức tranh:"Là gì cũng được! Bàn gia người nói cho con biết đi, rốt cuộc Lang Cang là Họa Tiên hay là Ngũ Độn Đạo?
". Chu Bàn Tử đến bên cạnh nàng, ánh mắt hướng lên bức tranh:"Nhìn bức tranh này là biết Lang Canh có một đôi bàn tay khéo léo tuyệt thế vô song, mà đây chính là điều kiện tiên quyết để Ngũ Độn Đạo có thể trở thành Ngũ Độn Đạo, có thể mở ra bất cứ chiếc khóa nào, phá giải mọi cơ quan cạm bẫy, nếu Lang Canh không phải Ngũ Độn Đạo, ta thật sự không biết trên đời này còn ai đủ tư cách làm Ngũ Độn Đạo hơn nữa.
Đại Hà Minh tuy là do Khâu Cửu Sư ra mặt, nhưng thực sự thì do Nguyễn Tu Chân ở sau ngầm chủ trì đại cục, hắn đã nhận định Lang Cang là Ngũ Độn Đạo thì sai làm sao được nữa
". Bách Thuần u uất hỏi:"Con phải làm gì bây giờ?. Chu Bàn Tử đáp::Giờ chuyện con nên làm nhất chính là đến tiền viện chủ trì việc chuẩn bị cho hội diễn ba ngày sau, sân khấu đã sắp xếp xong rồi, còn bố trí thế nào thì phải đợi nữ nhi ngoan của ta tốn chút tâm tư đó.
Đừng lo cho Lang Canh, nếu hắn đúng là Ngũ Độn Đạo thì khẳng định đã có một kế hoạch đào tẩu hoàn mỹ rồi. Cứ nhìn bộ dạng ung dung nhàn nhã đó đã biết hắn chẳng hề lo lắng cho mình rồi. Con có lo lắng cho hắn cũng chẳng ích gì đâu
". Bách Thuần chua chát nói:"Thật đúng như vậy sao?. Chu Bàn Tử thốt:Ước gì ta biết được đáp án. Có điều thái độ thân thiện của Cô Nguyệt Minh đối với hắn thì đích thực làm người ta không thể nào hiểu nổi, theo ta thấy có lẽ Cô Nguyệt Minh đứng về phía Lang Canh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!