Trường bào này của nàng rất quý, gọi là "Hắc Long Biến", dưới sự chỉ đạo hết lòng của "Tạp Sái Vương" An Giới, tự tay nàng may lấy, từ hơn trăm loại vật liệu khác nhau chuyên tâm phối hợp mà thành, nhìn lướt qua thì giống như một cái áo, nhưng sự thực thì phân ra trong ngoài nhiều lớp, số lớp trong đó được gấp xảo diệu, do nàng dùng thủ pháp khéo léo sắp xếp, phối hợp với ánh sáng ảo thuật, có thể biến hóa vô cùng.
Bất luận trong tay áo hay trong áo, đều có giấu công cụ hỏa khí biểu diễn tạp kỹ của nàng, khiến nàng giống như biến thành người biểu diễn ảo thuật có pháp lực vô biên.
Mái tóc xinh đẹp của nàng xõa xuống hai bờ vai, tóc đen da trắng, áo dài phết đất, nàng chỉ cần bộc lộ vẻ mỹ lệ như thế đã khiến nam nhân say đắm, chịu khuất phục trước nàng.
Nàng chịu đến Hồng Diệp Lâu biểu diễn, đương nhiên không phải vì thù lao, mà là vì Cô Nguyệt Minh. Nàng từng cùng Cô Nguyệt Minh giao thủ qua, biết rõ trình độ của Cô Nguyệt Minh, muốn dưới tình huống y đã phòng bị ám sát y, cơ hội thành công rất thấp.
Vì thế khi nàng thấy Cô Nguyệt Minh đặt trên bàn thiệp mời dự yến mười năm thành lập Hồng Diệp Lâu, bất giác không kìm được vui mừng.
Nếu như có thể ở dưới tình huống hiến nghệ biểu diễn như thế, nàng có thể thi triển hết sở trường, bày bố cục thế ám sát tinh vi nhất, vào lúc Cô Nguyệt Minh lơ là nhất, đoạt lấy mạng y.
Thân thể to béo của Chu Bàn Tử xuất hiện đầu tiên trên bậc cấp cổng, theo sau là Diễm Nương và một nữ nhân toàn thân vận kình trang, hiển hiện hết phong thái uyển chuyển của mỹ nữ xuất sắc. Tiếp nữa là một nam tử nho sinh hoa diện.
Vô Song Nữ nhìn thấy tâm thần chấn động, hai tay vội vung lên, ống tay áo dài rộng lập tức che khuất gương mặt nàng, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, khiến người không thấy được sự dao động trong lòng nàng.
Người này không phải chính là Ngũ Độn Đạo trong bảng treo thưởng sao?
Sự thật thì nam tử trước mặt và Ngũ Độn Đạo trong bảng treo thưởng, nhiều nhất chỉ có một, hai phần giống nhau, thần khí càng khác xa, thế nhưng nàng lại có thể mới nhìn đã nhận ra hắn.
Ngày đó nàng ở bến đò nhìn thấy bảng treo thưởng, trong lòng có cảm giác hết sức cổ quái, giống như nhìn thấy một người hết sức quen thuộc, được người ta vẽ chân dung, giữa những nét giống và không giống, nàng hầu như có thể chỉ ra chỗ nào vẽ chưa tốt, mặt nào cần chỉnh sửa.
Hiện tại thấy "Người thật
", nàng vừa nhìn đã nhận ra hắn. Nàng khẳng định trước giờ chưa từng gặp hắn, loại cảm giác đó cổ quái quỷ dị cực điểm. Ngũ Độn Đạo lại trốn vào Hồng Diệp Lâu, thật khiến người ta khó hiểu. Vô Song Nữ trấn tĩnh tâm thần, dùng mũi chân đạp vỡ quả cầu khói bố trí trên mặt đất, khói năm màu lập tức từ dưới trường bào tỏa ra, nhanh chóng bao bọc nàng trong màn khói mờ ảo."Ầm!".
Ánh sáng trắng cường liệt bùng lên trên đầu nàng, lập tức chiếu sáng khuôn viên ba trượng, phản chiếu lên khói màu biến thành muôn màu muôn vẻ, xán lạn chói lói.
Bọn bốn người Chu Bàn Tử đều lộ ra thần sắc say mê, đứng tại bậc cấp, ai nấy tập trung quan sát nàng biểu diễn kỹ nghệ.
Hắc Long Biến của Vô Song Nữ rung lên, không còn nhìn thấy người, tiếp đó ống tay áo tung bay, ở trong màn khói biến hóa vô số hình thái, mỗi một động tác đều có cảm giác đẹp đến cực điểm.
Chỗ động nhân nhất chính là trường bào vốn bình thường không có gì đặc sắc, đến giờ lại không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung, giống như ma quỷ hồi sinh, thiên thái vạn trạng trong màn quang vụ, cuồng phi loạn vũ, phản chiếu đủ sắc màu, trong ống tay áo đột nhiên bay ra hai dải lụa màu, trong màn khói giao kết tạo thành đồ án bất đồng, hết sức sống động, khiến người ta bùng phát ảo giác, thần mê ý loạn.
Biểu diễn xảy ra bất ngờ, tất cả phút chốc lại yên tĩnh. Vô Song Nữ khôi phục trạng thái như trước, dùng tay áo che mặt, chỉ lộ đôi mắt.
Nhưng sự yên tĩnh chỉ duy trì được trong chớp mắt, khói màu biến thành khói đen, ánh sáng bên trên thu lại, hắc ám trong sát na chiếm cứ không gian vốn rực rỡ khói màu, tiếp đó lửa đỏ bắn vọt lên trời, chiếu hồng khắp sân. Khói đen tan dần, Hắc Long Biến trở lại bình thường, rơi xuống đất.
Vô Song Nữ hiện thân xa hơn trượng ở phía sau, đang ôm quyền thi lễ với bốn người.
Ô Tử Hư vỗ tay hoan hô đầu tiên, chúng nhân không ai không vỗ đến đỏ tay.
Chu Bàn Tử bước xuống bậc cấp, cười ha hả nói: "Ảo thuật tuyệt kỹ của Song Song, xuất sắc tuyệt luân, giúp người ta đại khai nhãn giới. Tiệc mừng mười năm của bọn ta, được Song Song góp sức, thì càng tận thiện tận mỹ
". Bách Thuần thấy Ô Tử Hư vẫn mặt mũi hớn hở, bộ dáng háo sắc nhìn chằm chằm cô nương người ta, say sưa vỗ tay, không nhịn được dùng khuỷu tay hích mạnh vào tay hắn, đau đến mức hắn phải buông tay xuống, bây giờ mới nói:"Song Song muội tử thật tuyệt vời, tập hợp cả ảo thuật vũ đạo vào người, cho dù danh gia ảo thuật ở kinh sư, so với muội tử vẫn còn thua xa.
Muội tử đối với thù lao đãi ngộ của Hồng Diệp Lâu bọn ta, có đề nghị gì khác hay không?
". Vô Song Nữ bước nhanh lên mấy bước, nhặt Hắc Long Biến từ mặt đất lên, nhẹ nhàng gấp lại, đáp:"Không có vấn đề.
Nhưng lần này ta chỉ là nhân dịp du ngoạn Động Đình Hồ thuận đường qua Lạc Dương, nhất thời động tâm trước cuộc vui, chuẩn bị không đủ, vì thế cần phải vào trong thành mua mấy thứ, chế tác yên hoa hỏa khí dùng biểu diễn, hy vọng quý lâu có thể cấp cho phòng xá u tĩnh không người để ta sử dụng
". Bách Thuần nhìn qua Diễm Nương, Diễm Nương mới đầu lộ vẻ khó khăn, nhưng liền linh hoạt nói:"Thiền Dực có thể đến ở tạm chỗ ta, Vũ Trúc Các trống đem cấp cho Song Song cô nương sử dụng
". Chu Bàn Tử vui mừng nói:"Cứ làm như thế.
Hồng Diệp Lâu bọn ta khẳng định vận may đang đến, cao thủ hàng đầu mọi ngành mọi nghề đều không hẹn mà tập trung ở đây.
Con gái ngoan của ta còn có gì muốn nói không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!