Khâu Cửu Sư cầm lấy cánh tay nàng đưa ra, đỡ nàng xuống xe, mùi hương cơ thể nàng thoảng vào mũi hắn, lòng thầm than: "Lại ở cùng mỹ nữ này rồi".
Bách Thuần rụt tay về, quay người nhìn hắn, hai người đều như đang ức chế tình cảm trong lòng, nhất thời quên cả nói chuyện, cứ đứng yên mặt đối mặt, cảm thấy vô cùng lúng túng.
Khâu Cửu Sư lòng nghĩ không phải tối qua mới gặp nàng sao? Vì sao hiện tại gặp nàng, lại thoáng có cảm giác cửu biệt trùng phùng.
Hắn ẩn ước như biết nguyên nhân, vì lần này và lúc trước mọi chuyện đều đã khác nhau, hắn không còn bị suy nghĩ của bản thân trói buộc, cho nên sinh ra hy vọng, mong muốn được gặp nàng.
Bách Thuần phá vỡ sự trầm mặc, vui vẻ nói: "Không nghĩ được huynh lại ra ngoài lầu nghênh đón Bách Thuần, xem ra có chút long trọng, ăn no xong sẽ nói tiếp chuyện cũ với huynh, tôi đói lắm rồi!
". Nhìn dáng vẻ xinh đẹp, quyến rũ và tràn trề sức sống của nàng, Khâu Cửu Sư như quên hết mọi chuyện. o0o Cô Nguyện Minh đã tới Hồng Diệp Lâu, nằm ngoài ý liệu của y, Chu Bàn Tử đích thân ở cửa lớn nghênh tiếp y, thân thiết nồng nhiệt bá vai chèo kéo y, khiến y cảm thấy hết sức phiền phức. Chu Bàn Tử sai hạ nhân dẫn Khôi Tiễn đi chăm sóc cho tốt, bản thân tự dẫn đường, đưa Cô Nguyệt Minh đến Phong Trúc Các nơi Ô Tử Hư đang ở. Thấp giọng nói:"Tôi và Hoa Mộng phu nhân là lão bằng hữu hơn mười năm, biết rõ xuất thân của nàng, hai người bọn tôi chỉ cần nhướng mày là đã biết đối phương đang nghĩ gì trong lòng.
Chu Bàn Tử ta có ngày hôm nay, nàng ấy đã ở sau xuất rất nhiều lực, nếu không phải nàng ấy đem tiền bạc giúp đỡ tôi, lại phái Bách Thuần đến giúp ta, Hồng Diệp Lâu tuyệt không có thanh thế như hôm nay. Hoa Mộng là người ta cảm kích nhất.
Nguyệt Minh lần này xuống Nam, có chỗ nào cần dùng đến tôi, cứ nói thẳng ra, tôi luôn đứng về phía Nguyệt Minh
". Cô Nguyệt Minh theo lão vượt qua sảnh chính to lớn, đặt chân lên một con đường nhỏ u tĩnh uốn cong trong vườn, nghe nói thế động tâm, lên tiếng:"Đã như vậy, ta không khách khí nữa, ta muốn tạm thời gởi con ngựa của ta cho Hồng Diệp Lâu chăm sóc
". Chu Bạn Tử vỗ ngực:"Chuyện này hoàn toàn không có vấn đề, tôi có thể bảo đảm chăm sóc ngựa của Nguyệt Minh thật tốt". Lại than: "Sắp đến ngày tổ chức tiệc mừng mười năm thành lập Hồng Diệp Lâu, mỗi ngày chỉ ngủ hai, ba canh giờ, nhưng tinh thần ngược lại hết sức hưng phấn, thật cổ quái
". Cô Nguyệt Minh thầm kêu đến rồi, đây chỉ là lời dạo đầu, cũng bội phục cách chuyển đề tài nói chuyện của Chu Bàn Tử, khiến người ta cảm thấy tự nhiên thoải mái, y gật đầu biểu thị đã minh bạch. Chu Bàn Tử hạ thấp giọng hỏi:"Nguyệt Minh là lão bằng hữu của Lang tiên sinh sao?
". Cô Nguyệt Minh hờ hững đáp:"Có thể nói như thế".
Hai người bước lên một cây cầu dài. Quải Biểu Trì ở bên trái như gương sáng, phẳng lặng thanh khiết, trong suốt đến đáy, từng đàn cá bơi qua bơi lại, tiêu diêu tự tại, mặt hồ phản chiếu hình ảnh thủy tạ, cây cối trên bờ, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Chu Bàn Tử đi sát y, hỏi: "Nguyệt Minh liệu có hoài nghi Lang tiên sinh là Ngũ Độn Đạo mạo danh hay không?
". Cô Nguyệt Minh bình tĩnh đáp:"
Ta không có nói như thế
". Ngoài Hoa Mộng phu nhân ra, y cũng có kiên nhẫn đối với Chu Bàn Tử. Cô Nguyệt Minh là người không có bằng hữu, không thích nói chuyện với người khác, Hoa Mộng phu nhân là ngoại lệ duy nhất. Có lẽ người cô độc nhất có lúc cũng cần bộc lộ tâm sự. Chu Bạn Tử do dự phút chốc, ngữ điệu khẩn cầu:"Mình đều là người nhà, tôi cũng không muốn giấu, hiện tại Lang tiên sinh thực sự là nhân vật quan trọng, thành bại trong khánh điển tròn mười năm của bọn tôi, toàn dựa vào sự xuất hiện của hắn, Bách Thuần nghĩ ra đại kế Bát mỹ đồ, mới làm được có một bức.
Vì thế... vì thế tôi có một thỉnh cầu hơi quá với Nguyệt Minh, giả như...
". Cô Nguyệt Minh tiếp lời:"Giả như hắn đúng là Ngũ Độn Đạo, ta cần phải che giấu cho hắn, đúng không?
". Chu Bạn Tử ái ngại nói:"Nguyệt Minh thật là thông tình đạt lý. Ài! Yêu cầu này của tôi liệu có phải gây khó khăn cho Nguyệt Minh hay không? Nói cho cùng, Nguyệt Minh là cao thủ mà Hoàng thượng chuyên dùng để truy bắt đạo tặc
". Cô Nguyệt Minh thốt:"Có thể hắn đúng là Lang Canh, Chu lão bản quá lo lắng rồi
". Chu Bàn Tử dẫn y xuyên qua khoảnh rừng Ban trúc, than:"Nghe giọng điệu của Nguyệt Minh khiến tôi càng lo. Như thế này vậy, tất cả đợi hắn hoàn thành tám bức mỹ nhân đồ hãy nói.
Khà! Đến rồi
". Cuối con đường xuất hiện một cổng tròn, phía sau tường phòng xá thấp thoáng trong bóng cây, khung cảnh an tĩnh dưới ánh mặt trời nóng bức. Cô Nguyệt Minh nhìn Chu Bàn Tử mồ hôi đầm đìa, mỉm cười nói:"Xin để một mình ta vào gặp hắn. Nếu Chu lão bản không nghe có tiếng người phá cửa sổ bỏ chạy, Bát mỹ đồ của ông chắc không có vấn đề, có thể hoàn thành đúng kỳ hạn
". o0o Khâu Cửu Sư nhìn lên trời, nói:"Sắc trời chuyển u ám rồi, xem ra sắp có mưa lớn
". Bách Thuần mỉm cười:"Bọn ta liệu có cần chuẩn bị trước, dời hết bàn ghế vào bên trong không?
". Khâu Cửu Sư vẫn đang nghiên cứu mây đen ùn ùn trên trời, nhún vai đáp:"Bọn ta đã ăn no rồi, trên đầu lại có mái che, đón vài hạt mưa vung vẩy vào không phải rất sảng khoái sao? Khí trời oi bức rất khó chịu.
Lúc nhỏ ta mỗi khi mưa lớn, cứ thích cởi y phục chạy lên trên núi, đến khi lạnh đến phát run mới về nhà, nhưng chưa từng vì thế mà sinh bệnh cảm lạnh
". Bách Thuần dịu dàng hỏi:"Nhà công tử ở nơi nào?
". Trên mặt Khâu Cửu Sư lộ ra nét bi thương sâu sắc, thể hiện mọi hy vọng đã bị sụp đổ, không thể vãn hồi quá khứ bi ai. Lắc lắc đầu, thở dài một hơi đáp:"Ta không còn nhà nữa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!