Đối với việc Phu Mãnh được Tiết Nương, y không phục chút nào, hơn nữa y quen biết Tiết Nương trước, cho nên có cảm giác bị Phu Mãnh hoành đao đoạt ái. Sau khi mất Tiết Nương, y đã chung đụng với vô số nữ nhân khác, lại thủy chung không có ai có thể thay thế được nàng.
Mấy năm gần đây, y cưỡng bách mình không nghĩ tới nàng, cũng có thành công phần nào, nhưng sự xuất hiện của Tiết Đình Hao lại vực dậy tất cả mọi hồi ức khiến cho y tan nát cõi lòng, khơi khơi lại không thể nói với ai, chỉ có thể lẳng lặng chịu đựng trong đáy lòng, đó là một thứ thống khổ không tên.
Hiện tại có triển vọng bắt được Tiết Đình Hao, sự khắc chế gắng gượng cho đến nay cuối cùng đã sụp đổ, nghĩ đến đó, chiến mã chợt đứng sựng dậy, bốn bề toàn là thanh âm chiến mã dậm vó hí hoảng hỗn loạn.
Quý Nhiếp Đề sực tỉnh khỏi cơn suy tư, con ngựa đã trải qua huấn luyện hà khắc không còn chịu sự khống chế của y nữa, vụt thoái lùi ra sau. Nhìn trái nhìn phải, đám thủ hạ không có ai không cùng một hoàn cảnh, mặc cho bọn họ quát thét chế ngự thế nào, chiến mã vẫn kinh hoàng chạy lùi.
Ý niệm đầu tiên của y là đụng phải bầy sói, nhưng đằng trước trống trống không không, ngoại trừ làn sương mong manh như một tấm lụa mỏng lan man vùng đầm lầy gò hoang đằng trước ra, đâu còn gì khác.
Thoái mãi ngoài mười trượng, chiến mã cuối cùng bình tĩnh lại, hồi phục như thường, chỉ còn lỗ mũi "khì khì" khịt hơi.
Mọi người tỉnh táo trở lại, đưa mắt nhìn nhau, không ai rõ đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng mục quang tập trung lên mình Quý Nhiếp Đề, ai bảo y là đầu lãnh.
Quý Nhiếp Đề lần đầu có vẻ sợ Vân Mộng Trạch, lẽ nào lời nói của Phụng công công là thật, cổ thành trong đầm có thần linh trấn thủ?
Chợt tiếng vó ngựa vang lên, mọi người nhìn về phía tiếng vọng trong làn sương mỏng đằng trước, như ẩn như hiện, tựa như có kỵ sĩ hiện thân trên gò đồi đằng xa, vụt lại biến mất không thấy đâu. Tiếng vó ngựa lại tiếp tục truyền vào tay bọn họ, dần dần tiếp cận.
Lẽ nào sự kinh hoàng thất thố của chiến mã là vì đó mà ra?
Quý Nhiếp Đề nghĩ đến có lẽ là u linh kỵ sĩ thời Chiến quốc xa xưa, lãnh tĩnh thâm trầm như y mà cũng không khỏi phải rùng mình phát lãnh, đám thủ hạ của y càng đâu cần phải nói tới.
o0o
Chu Bàn Tử đứng dậy, nghênh tiếp Bách Thuần dưới lầu, cười hỏi: "Con gái ngoan của ta ngủ có ngon không?
". Bách Thuần mới rửa mặt chải đầu qua loa, phong tư yêu kiều lười biếng đáp:"Ngủ ngon không biết bao nhiêu mà kể, cha thật đến đúng lúc quá, con gái có chuyện muốn thỉnh giáo!
". Chu Bàn Tử rất ít khi được Bách Thuần tôn kính như vậy, khoái chí nói:"Ngồi xuống rồi hãy nói. Bách Thuần chắc biết cha cưng chiều con, con thích hỏi gì cũng được, cha biết gì nói đó, nói hết mới thôi
". Bách Thuần ngồi xuống bên cạnh lão, tâm tình thư giãn thốt:"Trước hết nói chuyện của cha đi! Có phải lại muốn con đi chào hỏi lão Tiền không?
". Chu Bàn Tử hân hoan:"Con gái đêm hôm qua chịu hầu lão Tiền lâu như vậy, đủ cho cha mặt mũi rồi, ta còn có thể nào không biết điều như vậy chứ
". Bách Thuần thầm nghĩ ngươi nghĩ vậy là tốt hơn hết, mà nói thật ra, đêm nay nàng trông chờ gặp được Tiền Thế Thần, nghe gã kể cố sự cho xong, hiện giờ lại bị câu treo lơ lửng giữa trời. Chu Bàn Tử trịnh trọng rút trong mình ra một cái ống trúc nhỏ, đưa cho nàng:"Là phu nhân từ kinh sư gửi đến, muốn con giao cho tay săn lãnh thưởng Cô Nguyệt Minh mà Hoàng thượng ngự dụng. Hừm! Không ngờ Cô Nguyệt Minh lại đến Lạc Dương, khẳng định là có chút quan hệ với Ngũ Độn Đạo
". Nghe nói đến Ngũ Độn Đạo, đôi mắt đẹp của Bách Thuần lập tức sáng lên. Tiếp lấy ống trúc nhỏ, cẩn thận chăm chú nhìn dấu sơn sáp bịt đầu ống, nghiệm minh là ấn ký của Hoa Mộng phu nhân, ngạc nhiên thốt:"Sư tỷ mỗi một lần đều sai người mang thư đến, chuyến này sao lại dùng phi cáp truyền thư?. Chu Bàn Tử nói:Sự tình rất cổ quái, mật hàm là do Mã Công Thành của Lạc Dương bang đích thân đem giao cho ta, còn nói chuyện này chỉ cho phép một mình con biết, thật không biết là chuyện gì đây
". Bách Thuần đem ống trúc nhét vào túi kín trong mình:"Con gái làm sao biết ai là Cô Nguyệt Minh?
". Chu Bàn Tử cười khà khà:"Nghe nói kiếm của Cô Nguyệt Minh nhanh nhất thiên hạ, Bách Thuần thử là biết liền
". Bách Thuần nhăn mặt:"Đừng có nói đùa mà.
Cha hồi nãy nhắc tới Ngũ Độn Đạo, có tin tức liên quan tới hắn sao?
". Chu Bàn Tử ngạc nhiên:"Tin tức của Bách Thuần không phải luôn luôn linh thông hơn ta sao? Không ngờ không biết Ngũ Độn Đạo đã giết Hoàng Phủ Anh con trai của Hoàng Phủ Thiên Hùng, bị Đại Hà Minh toàn lực truy sát, Khâu Cửu Sư và Nguyễn Tu Chân chính là vì chuyện này mà đến Lạc Dương thành.
Thật không ngờ Ngũ Độn Đạo biết bao nhiêu chỗ không đi, khơi khơi lại chọn thành ấp có trọng binh đồn trú này mà đến
". Bách Thuần trầm tư một hồi, thốt:"Con đã từng gặp Ngũ Độn Đạo
". Chu Bàn Tử thất thanh:"Con đang nói chơi hả?
". Bách Thuần đôi mắt bắn ra ánh sáng như mộng ảo, dịu giọng:"Về phương diện này cha không cần để ý tới, là chuyện giữa con và Khâu Cửu Sư. Bất quá cha đã nói đúng một chuyện, là Ngũ Độn Đạo cuối cùng phát giác mình ngu xuẩn vô cùng, hôm nay mới sáng sớm đã trốn khỏi Lạc Dương thành.
Hì! Tiểu tử đó thật có nghề, ta cũng bị hắn qua mặt
". Chu Bàn Tử hiển nhiên không có hứng thú đối với Ngũ Độn Đạo, đang định nói gì, liếc thấy Diễm Nương cầm một quyển họa tới, vỗ trán:"Lại là họa quyển con bà nó, ta sau này không cần xem mấy thứ đó nữa chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!