Chương 9: (Vô Đề)

Tôi theo nhân viên y tế dìu Cố Thời Nhiên lên xe cứu thương.

Ngay khoảnh khắc lướt qua mẹ tôi, tôi nghe thấy bà ấy nói: "Xin lỗi."

"Xin lỗi con, Nam Chi. Bao nhiêu năm qua, mẹ luôn bị lừa dối."

"Mẹ không phải là một người mẹ tốt. Mẹ chưa bao giờ tin tưởng Nam Chi cả."

Bước chân đang dìu Cố Thì Nhiên của tôi khựng lại một chút nhưng không quay đầu.

Không sao đâu, mẹ.

Nhưng đây không phải là tha thứ.

Chỉ là buông bỏ mà thôi.

11

Ở bệnh viện giày vò đến tận nửa đêm, khi cùng Cố Thời Nhiên trở về nhà, tâm trạng của tôi đã hoàn toàn khác hẳn với lúc rời đi vào buổi sáng.

Dì Trình, người nấu ăn, đã đi nghỉ, tôi đỡ Cố Thời Nhiên ngồi xuống bàn ăn rồi chuẩn bị vào bếp nấu một chút cháo loãng cho anh ấy.

Thế nhưng, Cố Thời Nhiên lại ôm lấy cánh tay bị thương, cố gắng đứng dậy nói:

"Vẫn là để anh làm đi. Anh sợ bắt em làm việc, em lại không vui, sáng mai tỉnh dậy lại không thấy em đâu nữa.

"Anh ấy ấm ức nhìn tôi, trách móc chuyện tôi bỏ đi mà không báo trước vào ban ngày. Tôi bật cười, ấn Cố Thời Nhiên ngồi lại trên ghế, dịu dàng xin lỗi:"Được rồi được rồi, là lỗi của em. Một lát nữa em sẽ tự phạt mình ba ly Coca."

"Thế thì nhẹ nhàng quá."

Cố Thời Nhiên tựa cằm lên vai tôi, cọ cọ mấy cái: "Phạt em mỗi ngày phải hôn anh ba lần."

Tôi đưa hai tay nâng mặt anh ấy lên, chạm nhẹ ba cái lên đầu anh ấy: "Xong rồi đó, nhiệm vụ hoàn thành."

Cố Thời Nhiên lập tức giữ chặt tôi, tiếp tục bổ sung: "Còn chưa nói hết mà, phải hôn môi.

"Tôi cười đẩy anh ấy ra, quay người đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu cháo xương cho Cố Thời Nhiên bồi bổ một chút. Thế nhưng Cố Thời Nhiên vẫn bám riết không buông, theo vào bếp:"Vừa rồi ba cái đó không tính! Không được quỵt nợ!"

"Được rồi được rồi."

Tôi vừa qua loa ứng phó Cố Thời Nhiên, vừa mở tủ âm tường tìm kiếm gia vị.

Tôi vốn chưa bao giờ đặt chân vào bếp, căn bản không biết mọi thứ được đặt ở đâu.

Trong quá trình lục tìm, bất ngờ có một chiếc hộp màu đen từ tủ âm tường phía trên đỉnh đầu rơi xuống.

Những món đồ bên trong văng tung tóe khắp sàn.

Cố Thời Nhiên vừa nhìn thấy cái hộp thì sắc mặt lập tức trắng bệch, anh ấy vội vàng bước lên trước một bước, định chắn tầm mắt tôi.

Tôi nhanh tay nhặt lên một mô hình xe đua, cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Hình như đây chính là món quà sinh nhật năm tôi mười tuổi đã tặng cho Cố Thời Nhiên.

Tôi ngồi xổm xuống, lần lượt nhặt lên từng món đồ rơi ra từ hộp lên xem.

Mô hình Gundam tôi tặng anh ấy năm mười hai tuổi, kèm theo một tấm thiệp: "Chúc mừng sinh nhật."

Bên dưới tấm thiệp chúc mừng là một nét chữ khác:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!