Chương 7: (Vô Đề)

"Mẹ." Tôi lên tiếng chào hỏi trước.

Mẹ tôi khẽ gật đầu nhưng thái độ lại hoàn toàn khác so với sự thân mật khi đối diện với Lục Bạch Diệp, có chút gượng gạo và xa cách.

Tôi đã quen với thái độ này của mẹ, cũng không để tâm nhiều. 

Chào hỏi xong, tôi liền lên lầu trở về phòng, muốn sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu cho rõ ràng.

Nhưng đột nhiên, bình luận nhảy loạn lên.

[Nữ phụ mau kéo rèm cửa ra xem đi!! Nam chính đang đứng dưới nhà tỏ tình với nữ chính kìa, còn cô thì lại ngồi đây đau khổ một mình.]

[Nữ phụ thật đáng thương, không thể nhìn nổi nữa.

Đột nhiên cảm thấy nam chính cũng quá đáng quá rồi.]

Tôi bật dậy khỏi giường, đưa tay định kéo rèm cửa sổ ra.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào rèm cửa, tôi đột nhiên khựng lại, trái tim đập dồn dập đến mức như sắp ngạt thở, tôi không biết mình đang sợ điều gì.

Tôi hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, chầm chậm vén lên một khe hở.

Trong vườn hoa dưới lầu, Cố Thời Nhiên và Lục Bạch Diệp đang đứng đối diện nhau.

Cố Thời Nhiên có vẻ vô cùng kích động, không ngừng khoa tay múa chân nói gì đó.

Lục Bạch Diệp quay lưng về phía tôi, không rõ đang nói gì nhưng trông như đang cố gắng trấn an cảm xúc của Cố Thời Nhiên.

Bàn tay đang nắm rèm cửa của tôi chậm rãi thả lỏng nhưng ngay giây tiếp theo lại siết chặt lại.

Lục Bạch Diệp đột nhiên ôm lấy Cố Thời Nhiên, nhón chân lên, đặt môi hôn lên môi anh ấy.

Ngay khoảnh khắc đó, Cố Thời Nhiên dường như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, đột nhiên ngẩng đầu.

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Cố Thời Nhiên sững sờ tại chỗ.

Lục Bạch Diệp hôn lên môi Cố Thời Nhiên.

Tôi giật mạnh rèm cửa lại.

9

Tôi phải xuống lầu gặp mặt Cố Thời Nhiên hỏi cho rõ ràng!

[Nữ phụ định làm gì thế? Xuống đó tự rước lấy nhục à??? Đừng mà, đừng tự làm khổ mình nữa.]

[Đừng đi! Đừng đi! Đừng đi!!! Đừng để tên đàn ông cặn bã đó lừa nữa!!!!]

Bất chấp bình luận ngăn cản nhảy ra, tôi lao nhanh xuống lầu, chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh đến mức lồng n.g.ự. c như muốn vỡ tung, hơi thở dồn dập đến mức khiến cho hai chân tôi suýt chút nữa không đứng vững.

Nhưng tôi không còn tâm trí để ý đến những điều đó.

Khi chạy đến vườn hoa, cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác xa so với những gì tôi tưởng tượng.

Lục Bạch Diệp ngồi bệt dưới đất, cúi thấp đầu xuống không nói lời nào.

Cố Thời Nhiên hai mắt đỏ rực, vừa dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau môi, vừa giơ tay chỉ vào Lục Bạch Diệp, tức giận đến run rẩy:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!