Khi tôi khuấy bột trắng vào trong nước, một hàng bình luận đột nhiên lướt qua.
[Nữ phụ độc ác sắp bắt đầu tự tìm đường chết, định hạ thuốc nam chính rồi~]
[Chỉ còn chờ nữ phụ hỗ trợ nữa là nam chính với nữ chính sẽ phá vỡ lớp ngăn cách mỏng manh thôi~]
Ta khẽ cười, rồi đổ bột men vi sinh vào trong bát của chó.
Buổi tối, Cố Thời Nhiên uống một ngụm sữa bò, sau đó kéo lỏng cà vạt, giọng khàn hẳn đi.
"Nóng quá. Em cho anh uống cái gì vậy?"
Ta nhận lấy phần sữa còn thừa, uống một hơi cạn sạch: "Sữa. Muốn uống xuân dược thì tự mình bỏ vào."
1
Cố Thời Nhiên sững người một lúc, ném cà vạt xuống đất, cả người bổ nhào lên giường, hậm hực nói: "Ha ha, vậy buổi trưa em trộn lẫn cái gì đấy?"
Anh ấy nằm úp trên gối, nghiêng đầu liếc trộm tôi.
Tôi tiện tay đặt cái cốc rỗng xuống tủ đầu giường, vén chăn nằm xuống rồi mới quay đầu nhìn Cố Thời Nhiên: "Bột men vi sinh, cho chó uống đấy. Anh cũng muốn uống à?"
Dưới chăn, tôi đá chân vào người Cố Thời Nhiên, nhắc nhở: "Mười giờ rồi, em muốn ngủ."
Ý là anh nên về phòng mình đi.
Cố Thời Nhiên đưa tay tắt đèn, đôi mắt sáng rực trong bóng tối, chậm rãi xích lại gần, cách lớp chăn kéo tôi vào trong lòng.
"Ngủ đi, ngủ đi, anh ở đây với em."
Trong màn đêm, xúc giác dường như bị phóng đại, hơi thở của Cố Thời Nhiên mơn trớn trên cổ tôi, khiến tôi không kìm được mà khẽ run lên.
Cố Thời Nhiên con người này mặc dù chẳng ra sao cả nhưng vẻ ngoài thì lại thuộc hàng cực phẩm, vóc dáng người cũng đẹp, trong lúc nhất thời tôi có chút ý loạn tình mê.
Tôi đưa tay đẩy anh ấy ra nhưng anh ấy lại nắm lấy tay tôi, chậm rãi trượt xuống dưới, luồn vào bên trong sơ mi của mình.
Cố Thời Nhiên càng lúc càng sát lại gần tôi, hơi thở nóng bỏng phả bên tai tôi, giọng nói khàn khàn: "Chúng ta cũng đã kết hôn hai năm rồi, sinh một đứa con đi."
Dưới sự dẫn dắt của anh ấy, bàn tay tôi lần dọc theo đường nét cơ thể, cuối cùng trượt đến vị trí đường nhân ngư.
Đầu óc tôi mơ hồ trong khoảnh khắc, ngay lúc này, dòng bình luận lại xuất hiện.
[Nam chính đang làm gì vậy, anh ấy định phản bội nữ chính sao?]
[Người phía trên ngốc à, nữ chính đã nói là cô ấy không muốn sinh con nhưng lại muốn nuôi một đứa bé mà. Nam chính muốn để nữ phụ sinh con cho cô ấy đấy.]
Lý trí của tôi lập tức bừng tỉnh, mạnh mẽ đẩy Cố Thời Nhiên ra rồi quay người bật đèn lên.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Đèn bất ngờ bật sáng khiến Cố Thì Nhiên chói mắt đến mức không mở ra được, anh ấy chống nửa người dậy, nheo mắt nhìn tôi, giọng nói tràn đầy uất ức: "Có cần thiết phải đến mức này không? Không sinh thì không sinh, chẳng lẽ vợ chồng còn không được thân mật với nhau sao?"
Tôi nhớ lại nội dung của dòng bình luận ban nãy, mím chặt môi, cầm lấy gối đứng dậy: "Anh muốn ngủ ở đây thì cứ ngủ đi, em sang phòng đọc sách."
Để lại một Cố Thời Nhiên đang tức giận đến phát điên hung hăng ném mạnh gối xuống đất, thấp giọng chửi một câu: "Ngày mai ông đây sẽ đập nát cái phòng đọc sách đó!"
2
Tôi ôm gối còn chưa kịp đi đến phòng đọc sách, điện thoại đã đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Cố Thời Nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!