Chương 9: (Vô Đề)

Hôm nay, ăn cơm tối xong thì đã khá muộn, Tô Tiểu Bồi lại kéo Nhiễm Phi Trạch đến Tư Mã phủ, người gác cửa nhìn thấy cô liền cười khổ, nói lão gia dặn dò không được cho ai vào cả. Hơn nữa hai ngày này tiểu thư đang tĩnh dưỡng, bọn hạ nhân đều bị đuổi đi, khách đến tìm lại càng không muốn gặp.

Tô Tiểu Bồi chẳng còn cách nào khác, đành đi qua đi lại mấy vòng bên ngoài tường bao của phủ, thấy một đoạn tường có vẻ thấp, cô ngứa ngáy tay chân muốn thử trèo vào, mặc dù không hy vọng có thể làm được, thế mà người đứng bên cạnh lại dùng những từ ngữ cười nhạo nói: "Cô nương thực sự không đủ cao.

"Tô Tiểu Bồi không phục, vẫn cố trèo lên. Nhiễm Phi Trạch bật cười khanh khách, nhìn"tên trộm

"chân ngắn vó dáng nhỏ con, không biết võ còn muốn trèo tường, thực sự là rất buồn cười. Tô Tiểu Bồi mất cả nửa ngày cũng không leo lên nổi, đành hậm hực quát Nhiễm Phi Trạch:"Huynh chỉ biết nhìn thôi à? Còn không giúp một tay?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân."

Nhiễm Phi Trạch mặt mày nghiêm túc như thể đang giảng đạo lý lớn.

"Không giúp ta sẽ thực sự tính sổ với huynh những chuyện thụ thụ bất thân giữa chúng ta.

"Vừa dứt lời, trước mắt Tô Tiểu Bồi bỗng nhiên hoa lên, phần eo bị thắt lại, sau đó cả người nhảy lên không trung, chỉ trong chớp mắt, cô đã rơi vào trong sân phủ rồi. Nhiễm Phi Trạch cười hì hì:"Ta sợ nhất là người khác tính sổ với ta."

Tô Tiểu Bồi lườm chàng, nhỏ giọng bảo chàng dẫn đường, lẩn đến nơi ở của Tư Mã Uyển Như.

"Cô nương chân ngắn thôi không nói làm gì, lại còn không biết đường." Nhiễm Phi Trạch không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chế nhạo Tô Tiểu Bồi. Tuy lời nói của chàng thực sự khiến cho người ta phát ghét nhưng làm việc cũng coi như nhanh nhẹn tháo vát.

Nhiễm Phi Trạch dẫn Tô Tiểu Bồi quẹo trái rẽ phải, lẩn bên nọ tránh bên kia, cuối cùng cũng thuận lợi đến viện tử của Tư Mã Uyển Như.

Nội viện không một bóng người, cửa viện đóng im ỉm, hai người hầu nói với nhau mấy câu ở ngoại viện rồi đi vào một căn phòng, có lẽ là đi nghỉ. Nhiễm Phi Trạch giúp Tô Tiểu Bồi nghe ngóng động tĩnh xong, liền nhảy vào nội viện.

Nhìn trái ngó phải, chỉ có một gian phòng còn sáng đèn, dựa vào bố cục viện tử của Tư Mã Uyển Thanh, căn phòng đó chắc là phòng của Tư Mã Uyển Như.

Tô Tiểu Bồi xua tay với Nhiễm Phi Trạch, thì thào: "Ta đi gõ cửa, tráng sĩ giúp ta trông chừng."

Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nhưng cũng nhỏ giọng hỏi: "Làm kẻ trộm có thú vị không?

"Tô Tiểu Bồi lườm chàng một cái, khom người đi qua. Cô khẽ gõ cửa, cửa mở ra, một giọng nữ vừa nhẹ vừa mơ hồ nói:"Vài đi."

Tô Tiểu Bồi đi vào. Vừa quay đầu nhìn, cô liền sững sờ.

Tư Mã Uyển Như toàn thân cứng đờ đang ngồi trên giường. Lúc này nàng ta đang gắng sức chớp mắt ra hiệu với cô.

Tư Mã Uyển Như đang ở trên giường, vậy người vừa nãy là ai?

Tô Tiểu Bồi chưa kịp quay đầu lại thì nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, sau đó một vật sắc nhọn ấn vào thắt lưng cô.

Tô Tiểu Bồi đứng yên như hóa đá.

Trái tim của cô không chịu nghe lệnh của não bộ, cứ đập loạn xạ cả lên, thậm chí cô còn cảm nhận được lòng bàn tay mình bỗng nhiên lạnh toát.

Lưỡi kiếm phía sau ép vào mạnh hơn, cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân, thắt lưng Tô Tiểu Bồi đã sắp chảy máu, sâu hơn nữa chắc chắn sẽ đâm xuyên vào thận.

"Cô nương."

Đầu óc Tô Tiểu Bồi trở nên trống rỗng, nhưng cô vẫn cố nói: "Ta không chỉ đến một mình.

"Ngoài cửa có người đang đợi cô, nếu người này giết cô, cũng chẳng thể chạy thoát được. Người ở bên ngoài đợi lâu quá ắt sẽ nghi ngờ, đi vào kiểm tra. Nói cách khác, bất luận thế nào, nàng ta giết cô lúc này cũng sẽ chẳng thu được lợi lộc gì. Ý của Tô Tiểu Bồi đã rất rõ ràng, kẻ đứng phía sau không lên tiếng, nhưng lưỡi kiếm cứ đẩy về phía trước. Tô Tiểu Bồi đau quá, không kìm được tiến lên một bước."Cô nương, có gì thì từ từ nói, chuyện gì cũng có thể thương lượng được." Tô Tiểu Bồi hạ thấp giọng. Lưỡi kiếm sắc nhọn trên thắt lưng không đâm sâu thêm nữa, Tô Tiểu Bồi chỉ muốn dọa nàng ta chứ thực sự chưa nghĩ ra được kế hoạch thoát thân nào.

Nhưng cô cũng không dám lơ là phòng bị, kẻ đó do dự chỉ vì không biết nên giết người rồi chạy, hay là bắt cô làm con tin. Mà giết người diệt khẩu chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Một giả thiết mà cô cũng Nhiễm Phi Trạch và Tần Bổ đầu đã từng thảo luận trong thời gian qua chính là: nếu như chuyện này thật sự không liên quan đến Thường Quân, nếu Tư Mã Uyển Như không phải là hung thủ, thì nàng ta sẽ là mục tiêu tiếp theo.

Cho nên Tô Tiểu Bồi muốn sớm gặp được Tư Mã Uyển Như, cô muốn lợi dụng tình hình trước mắt để đánh vào nội tâm của nàng ta, xem nàng ta có phải là hung thủ thật sự không, nếu không phải, bọn họ có thể liên thủ giăng ra một cái bẫy.

Chỉ là không ngờ rằng, cô đã đến muộn, không, nên nói là đúng lúc đụng phải mũi kiếm của hung thủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!