Tô Tiểu Bồi đi gặp bác sĩ của Trình Giang Dực, tìm hiểu một chút về bệnh tình của anh. Cứ liên tục ra vào bệnh viện như thế này, lần trước xảy tai nạn, không phải đã lưu lại bệnh nặng gì đấy chứ?
Bác sĩ nói thực ra không có chuyện gì lớn, có điều anh bị hôn mê lâu, tình trạng sức khoẻ cần thời gian hồi phục. Thỉnh thoảng sẽ có các triệu chứng như choáng đầu, hay quên, phản ứng chậm, những điều này cũng cần phải quan sát điều dưỡng.
Vẫn có thể làm việc, có điều không thể để mình quá mệt nhọc, phải nghỉ ngơi nhiều, ăn uống cũng cần chú ý.
Sau khi thảo luận với bác sĩ xong, Tô Tiểu Bồi liền lên kế hoạch ăn uống và nghỉ dưỡng cho Trình Giang Dực, yêu cầu anh phải nghiêm khắc tuân thủ theo lời dặn dò của bác sĩ.
Trình Giang Dực giả bộ đáng thương thì không tính làm gì, còn thay cả mẹ anh giả bộ đáng thương.
"Em xem, nếu như không có người giám sát, đốc thúc chăm sóc anh, đầu óc anh hiện tại đang bị xung đột bởi ký ức của hai cuộc đời, rất dễ bị mất trí nhớ. Mẹ anh tuổi tác cũng lớn rồi, còn phải chăm sóc bố anh, nếu phải đến chăm sóc anh, anh sợ bà không chịu được."
Tô Tiểu Bồi chẳng vui vẻ gì. "Vậy em đến cửa hầu hạ, được không, tráng sĩ đại gia?"
"Được!
"Trình tiên sinh đại lão gia tỏ vẻ hài lòng. Thế là Tô Tiểu Bồi và Trình Giang Dực chuyển sang trạng thái"bán sống chung". Cô biết nếu cô không chuyển qua đó, Trình Giang Dực cũng sẽ cả ngày chạy đến chỗ cô, anh mệt rồi đổ bệnh ra đó, cuối cùng người phải chịu liên lụy vẫn là cô.
Tô Tiểu Bồi không phải người lãng mạn gì nhưng vẫn tận tình chăm sóc Trình Giang Dực. Ngoại trừ tướng mạo có chút khác nhau ra, Trình Giang Dực giống hệt Nhiễm Phi Trạch, cá tính, dáng vẻ, thái độ, ngữ khí hoàn toàn giống nhau, Tô Tiểu Bồi không hề cảm thấy chút trở ngại nào khi dồn tâm tư tình cảm vào anh.
Người đàn ông này giống hệt trước kia, vẫn rất trọng thể diện, khi kể chuyện cười vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm túc, còn rất thích trêu cô.
Có điều chuyện cười của anh có lúc chẳng biết nặng nhẹ, mà cô thì không còn trong trạng thái đang ở một thế giới khác nữa, rốt cuộc cũng có một lần anh khiến cô tức giận.
Sáng sớm hôm đó, Trình Giang Dực thức dậy làm bữa sáng. Anh rất thích làm cơm sáng cho cô ăn, còn kêu là tập hợp công lực của hai đầu bếp nổi danh Trình Giang Dực và Nhiễm Phi Trạch vào làm một để nấu một bữa sáng siêu ngon. Tô Tiểu Bồi nằm ì ở trên giường một lúc mới dậy.
Hằng ngày họ đều ăn sáng cùng nhau, sau đó cô đi làm, anh ở nhà làm việc hoặc đến công ty. Buỏi tối khi quay về, cô tiện đường mua rau, phụ trách việc chuẩn bị nguyên liệu, còn anh xào nấu.
Sau bữa tối, cô kéo anh ra ngoài tản bộ một chút, sau đó không cho phép anh mở máy tính nữa, mà cùng cô ngồi xem ti vi rồi đi ngủ thật sớm.
Cứ như thế hai tuần êm ả trôi qua, cô cảm thấy càng ngày càng quen thuộc với cuộc sống gia đình thế này. Tô Tiểu Bồi lười nhác bò dậy, đánh răng rửa mặt sửa soạn xong, liền đi vào phòng ăn tìm Trình Giang Dực.
Trình Giang Dực đã bày sẵn bữa sáng lên bàn ăn, thấy cô đi đến, sững sờ một hồi, sau đó chau mày, nhìn cô chằm chằm.
Tô Tiểu Bồi bị anh nhìn thầm run rẩy, đứng lại hỏi anh: "Làm sao vậy?"
"Cô là ai?" Câu hỏi bất ngờ của Trình Giang Dực đã dọa Tô Tiểu Bồi phát sợ.
"Cái… Cái gì?
"Tô Tiểu Bồi mất tự chủ, trở nên lắp bắp. Anh phát bệnh rồi? Ký ức của anh về cô lại không còn nữa? Trình Giang Dực nhíu chặt hàng mày, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, lại hỏi:"Cô là ai? Vì sao lại ở đây?
"Đầu óc Tô Tiểu Bồi bỗng chốc choáng váng, cảm giác chịu tổn thương nghiêm trọng khi bị anh nhìn với ánh mắt xa lạ ở bệnh viện lúc trước lại quay về, giống như một cơn ác mộng. Cô lắc đầu, cố tỏ vẻ tươi cười, nói:"Đừng đùa nữa.
"Trình Giang Dực không cười, cũng không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn cô. Tô Tiểu Bồi lập tức sụp đổ, cảm thấy không đứng vững nổi nữa, liền ngồi xổm xuống mặt đất. Lúc này Trình Giang Dực lại bật cười ha ha, đi đến kéo cô dậy."Ai da, nhìn biểu cảm cả em kìa, chẳng phải em rất lợi hại, có thể nhìn thấu người khác đang diễn kịch nói dối sao?
Anh đùa thôi mà, lẽ nào kỹ thuật diễn xuất của anh tốt đến thế?
"An cười ha ha, khi chạm đến cánh tay của Tô Tiểu Bồi thì bị cô hất ra. Tô Tiểu Bồi tự đứng dậy, chạy ùa về phòng, Trình Giang Dực bị phản ứng quyết liệt cả cô dọa cho giật nảy mình, cuống quýt bám theo."Làm sao vậy?
Tức giận rồi sao?"
Tô Tiểu Bồi phớt lờ anh, đi vào phòng, thay quần áo, cầm túi xách liền đi luôn.
"Tiểu Bồi, Tiểu Bồi, em đừng giận, anh chỉ đùa thôi mà, anh xin lỗi, em đừng giận, Tiểu Bồi." Trình Giang Dực bám theo đến cửa lớn, Tô Tiểu Bồi thay giay, vừa quay đầu, lệ đã ướt đẫm hai gò má.
"Chẳng hề buồn cười chút nào, Trình Giang Dực, chẳng hề buồn cười chút nào cả.
"Tô Tiểu Bồi nói xong, quay đầu, mở cửa đi ra ngoài. Sau khi lái xe lòng vòng trên đường, tâm trạng Tô Tiểu Bồi từ từ bình ổn. Cô lấy chiếc gương nhỏ ra, chỉnh sửa lại lớp trang điểm, rồi đi thẳng đến nhà xuất bản. Đến phòng làm việc, thấy trong di động có ba tin nhắn, đều là anh chàng Trình Giang Dực gửi đến."Em yêu à, anh sai rồi, anh ấu trĩ không có đầu óc, không nên lấy chuyện này ra để đùa, cầu xin em tha thứ"; "Bà xã, anh nguyện chịu phạt, cầu xin tha thứ"; "Anh bảo đảm sau này sẽ không đùa nghịch bừa bãi nữa, thật đó, em đừng tức giận lâu như thế, tha thứ cho anh đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!