Nhiễm Phi Trạch quay lại, lúc này trong am mọi người đang rất bấn loạn. Các quan sai thu dọn thi thể của bọn cướp, kiểm tra tướng mạo, chạy đi tìm các hương trưởng ở gần đó đến nhận xác, điều tra thân phận.
Các đệ tử Minh Tú phái đã tụ tập lại, cùng nhóm người của trụ trì, kể lại cho mấy vị quan sai Tần Đức Chính, Cố Hưng… nghe những việc đã xảy ra trong am.
Thấy Nhiễm Phi Trạch chạy đến, Tần Đức Chính vội nghênh đón. "Trong ngoài am đều đã lục soát một lượt rồi, không hề thấy bóng dáng của Tô cô nương."
"Địa đạo dưới đất thì sao?"
Cố Hưng vội nói: "Vừa rồi đã xuống dưới đi một vòng, bên dưới không có ai ẩn nấp.
"Người của Minh Tú phái ở bên cạnh gật đầu, bọn họ cũng đã cùng xuống dưới kiểm tra. Nhiễm Phi Trạch chau mày, hỏi trụ trì kia:"Sư thái, còn chỗ ẩn thân nào khác nữa không?"
Trụ trì lắc đầu.
"Không có. Trong khoảng thời gian này, ta đã làm theo lời dặn dò của Tô cô nương, khóa toàn bộ các thông đạo dưới đất này lại rồi, không ai có thể ẩn thân ở bên trong được. Trước đó, ta đã dẫn các quan sai và nữ hiệp đi tuần tra một vòng, xác nhận cửa lối đi vẫn đang được khóa rất cẩn thận, bên trong không có ai cả."
Tần Đức Chính nói: "Chỗ này đều đã rà soát tỉ mỉ rồi, đến bên dưới Phật đài, gầm giường, trong tủ các phòng ốc đều đã lục soát, không hề thấy bóng dáng Tô cô nương. Tên ác tặc đó chắc chắn đã đưa cô ấy ra ngoài rồi.
"Bọn họ cũng đã phát hiện ra địa đạo chỗ quan tài kia, có quan sai men theo địa đạo đó truy đuổi ra ngoài rồi quay về nói cho ông ta nghe. Tô Tiểu Bồi chắc chắn là bị người ta bắt cóc và đưa đi từ địa đạo đó. Tần Đức Chính vội lệnh cho thuộc hạ đuổi theo phương hướng đó."Hắn vẫn ở đây, Tiểu Bồi vẫn ở đây.
"Nhiễm Phi Trạch rất kiên định. Lúc này một vị đệ tử của Huyền Thanh phái và một vị bổ khoái chạy lại, lớn tiếng gọi:"Nhiễm đại hiệp, Tần đại nhân!"
"Đi xuống chỗ cửa ta đó có một con đường nhỏ, bọn ta đi men theo con đường đó, thông thẳng đến quán đạo. Đi thêm một đoạn nữa là một ngã ba đường. Các huynh đệ chia nhau truy đuổi theo ba đường đó rồi, cũng không biết bọn họ đã chạy được bao lâu. Nếu có bất cứ tin tức gì, chắc chắn họ sẽ mau chóng báo về."
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chàng cũng đã nhìn thấy con đường nhỏ đó, việc nó nối đến đường lớn quan đạo chàng cũng biết.
Địa hình ở xung quanh đây chàng sớm đã xem qua rồi, theo lý thì chắc chắn hắn đã bắt được người xong sẽ chạy theo con đường đó, nhưng chàng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào, mang theo một người sống chạy trốn, sao có thể không lưu lại chút dấu vết nào được.
Hơn nữa để không thu hút sự chú ý của người khác, chắc chắn hắn cần một cỗ xe ngựa, mà trước đó khi bọn họ tuần tra quanh đây căn bản không hề phát hiện ra bất cứ chiếc xe ngựa nào. Chắc Đỗ Thành Minh cũng biết xe ngựa dễ bị phát giác, mà không có xe ngựa, hắn sẽ không tiện đi.
Cho nên phương thức ổn thỏa nhất chính là hắn vẫn trốn ở đây, đợi bọn họ tưởng rằng hắn đã chạy đi rất xa, sau khi vội vã chạy khắp các ngả truy tìm, không ai chú ý đến am miếu này nữa, lúc đó hắn mới đưa Tô Tiểu Bồi đi.
"Ta xuống bên dưới xem lại một chút.
"Chàng nói. Trụ trì nghe thấy vậy, vội móc ra một chùm chìa khóa rồi đi trước dẫn đường, bọn Tô Cầm, Bạch Ngọc Lang cũng đi cùng. Nhiễm Phi Trạch đi được mấy bước, bỗng quay lại, nói với Tần Đức Chính và đệ tử Huyền Thanh phái bên cạnh:"Hắn không thể nào tự mình đào được những địa đạo mới này, chắc chắn đã tìm công tượng. Tìm những công tượng từng tu sửa am Ninh Phúc này đến hỏi, có lẽ sẽ tìm ra được vài đầu mối."
Chàng ngừng lại một chút, bỗng nghĩ ra điều gì đó, nói: "Có lẽ không tìm được nữa rồi, nếu đúng là như vậy thì e rằng bọn họ đều đã mất mạng."
Tần Đức Chính hiểu rõ ý tứ. "Ta lập tức phái người đi thăm dò, chắc chắn sẽ tra ra được chút gì đó. Bọn ta cũng đều phái người chặn các đường ra xung quanh rồi, nếu Tô cô nương thực sự vẫn còn ở trong này, chắc chắn không thể để cô nương ấy bị ác tặc đưa đi."
Nhiễm Phi Trạch nhìn những người xung quanh một lượt, khẽ gật đầu, chắp tay, nói một câu: "Vạn sự trông nhờ mọi người.
"Sau đó liền cùng trụ trì đi vào Phật điện, vào bên trong mật thất từ cánh cửa ngầm phía sau tượng Phật. Tô Tiểu Bồi lúc này đang nhìn khuôn mặt mỉm cười của Đỗ Thành Minh, lại nghe hắn nói thêm lần nữa:"Ván này, ta thắng rồi."
Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, không để lộ ra biểu cảm. "Ta không tin."
"Không tin?"
"Ngươi nói ở trong tay ngươi thì chắc chắn sẽ ở trong tay ngươi sao?"
Đỗ Thành Minh bật cười. "Tiểu Bối, đây chính là điều không đúng của ngươi. Chúng ta đấu với nhau, là đấu mưu lược, đấu đọc tâm, đấu xem ai nắm được nhược điểm của ai chuẩn hơn.
Ngươi xem, chúng ta không nhìn thấy được tình hình bên ngoài, ngươi nói trong am đã đổi người, sẽ bắt được những tên cướp đó, tuy ta không nhìn thấy được, nhưng ta vẫn tin. Ngươi nói bên cạnh Tư Mã Uyển Như có an bài người bảo vệ, tuy ta không nhìn thấy được, nhưng ta cũng tin.
Đến giờ tại sao ngươi chưa nhận thua chứ?" Hắn gõ gõ xuống bàn. "Nếu ngươi không tin, vậy thì chuyện này chẳng có gì vui rồi."
Hắn cười nói, hỏi Tô Tiểu Bồi: "Ngươi biết sau này Đường Liên như thế nào không?"
Tô Tiểu Bồi không nói gì, khi ở thành Ninh An, cô từng dò hỏi, Đường Liên đã xuất gia rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!