Chương 26: (Vô Đề)

Đêm hôm nay trôi qua trong yên ả. Hồi tối muộn Tiêu Kỳ đến, nhìn vết thương của Nhiễm Phi Trạch và Lâu Lập Đông, nói Cố Khang đã tức đến tái xanh mặt, lần trước khi Cửu Linh Đạo chưởng bị oan, cũng không thấy ông ta mất bình tĩnh như vậy.

Trước đây không để ý lắm, đến giờ đem ra so sánh mới nhìn ra được sự khác nhau. Tóm lại hiện giờ sự việc đang diễn ra đúng như kế hoạch, Thần Toán môn bị đánh tơi tả, còn là cả trăm người bị hai chục người đánh, bọn họ thực không sao nuốt nổi cục tức này.

Cố Khang đã phái người truyền gọi các đệ tử đến, ai cũng trưng ra bộ dạng muốn báo thù. Nhưng Huyền Thanh phái dẫn người của tám môn phái khác trấn ở đây, cũng nói rõ ràng lập trường.

Một bổ khoái đã chết, mọi bằng cớ đều chĩa mũi dùi vào Thần Toán môn, việc này nếu xử lý không tốt sẽ khiến triều đình nổi giận, cuối cùng cấu thành tội tạo phản, các phái giang hồ sẽ gặp phiền phức lớn, cần Thần Toán môn cho câu trả lời xác đáng.

Đương nhiên nói như thế, Thần Toán môn lại càng giận, chết tiệt, Lưu Hưởng mới chết chưa lâu, chín môn phái đã xuất hiện ở thành Ninh An để giải quyết, ai không biết chắc sẽ cho rằng bổ khoái đó là hoàng đế cải trang mất. Cố Khang lật bàn ngay tại trận.

Đáng tiếc người của chín môn phái này đều là những người đã va chạm nhiều, không sợ lật bàn, cũng không sợ người khác kêu la oai oái.

Tóm lại sự việc này coi như đã định là như vậy, dưới sự vỗ về của quản sự và đại đệ tử phân viện, cuối cùng Cố Khang cũng bình tâm trở lại, ông ta hiển nhiên hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra.

Ông ta không đưa ra câu trả lời, vì dù sao ông ta cũng đã hành động rất gọn ghẽ, không để lộ chút sơ hở, cứ cho là quan phủ truy ra thì cũng chẳng tra ra được điều gì, phiền phức của ông ta nằm ở chỗ khác.

Sự việc vẫn tiếp tục kéo dài như vậy, nghe Tiêu Kỳ kể lại từ đầu đến cuối, Lâu Lập Đông cười ha hả chỉ hận không thể đích thân có mặt tại hiện trường để tận mắt xem sắc mặt của Cố Khang. Nhưng anh ta cũng biết rõ nếu anh ta có mặt tại đó, sợ là sự việc cũng chẳng ổn định được nhanh như thế.

Tiêu Kỳ đưa Lâu Lập Đông quay về đại viện nơi bọn họ dừng chân, cũng coi như ra mặt bảo vệ anh ta. Nhiễm Phi Trạch không muốn chuyển đi, các phái đã phái người bảo vệ căn nhà không xa. "Dù sao ta cũng bị theo dõi quen rồi." Nói những lời này mà không biết xấu hổ sao!

Tiêu Kỳ tức giận quay đầu rời đi. Mỗi lần nói chuyện với Nhiễm Phi Trạch, y đều nói không lại.

Đêm trôi qua trong bình lặng. Thần Toán môn không đến gây phiền phức, phủ nha bên kia biết có chuyện xảy ra nhưng cũng không ai đến cửa chất vấn. Tóm lại, sự việc dường như vô cùng thuận lợi.

Ngày hôm sau, Tô Tiểu Bồi đến phủ nha làm việc, cái chết của Lưu Hưởng vẫn phải dốc sức điều tra. Cần chứng cứ thép, vậy bọn họ sẽ nỗ lực tìm kiếm chứng cứ thép.

Nhiễm Phi Trạch đi cùng cô, cả quãng đờng còn chỉ trỏ: "Người kia nhất định là của Thần Toán môn", "Nhìn bên kai xem, đó chắc chắn là trợ thủ của chúng ta."

Đến chiều, Nhiễm Phi Trạch báo tin cho Tô Tiểu Bồi: "Để mất dấu Đỗ Thành Minh rồi, lần cuối cùng nhìn thấy bóng dáng hắn là ở thôn gần thành."

"Hắn đến rồi ư?"

"Chắc hẳn là Cố Khang đã bức hắn đến sốt ruột."

Tô Tiểu Bồi lắc đầu. "Không thể dễ dàng khinh suất, chắc chắn hắn còn có chiêu sau, các thủ đoạn của hắn luôn vượt ra ngoài dự liệu của chúng ta. Ta sẽ cố gắng suy nghĩ tiếp.

"Thế là Nhiễm Phi Trạch đi ra ngoài, để mình cô trong phòng sư gia cẩn thận suy nghĩ. Các sư gia ai làm việc của người nấy, cũng không làm phiền cô. Nhưng chẳng mấy chốc, Nhiễm Phi Trạch đột nhiên đùng đùng tức giận quay lại."Tô Tiểu Bồi, nàng ra đây."

Bạch Ngọc Lang đuổi theo sau Nhiễm Phi Trạch, tỏ vẻ lo lắng. Tô Tiểu Bồi vừa nhìn thấy tình hình này thì lập tức hiểu rõ, cô thở dài, đi ra nói với Bạch Ngọc Lang: "Lão Lục à, đệ còn trẻ mà không thể giữ mồm giữ miệng được một chút sao?"

Bạch Ngọc Lang nôn nóng xua tay. "Ta không cố ý, chỉ là đang nói chuyện phiếm với Nhiễm thúc, nào biết được lại lỡ miệng.

"Nhiễm Phi Trạch mặt mày sa sầm, lườm Tô Tiểu Bồi. Những sư gia khác trong phòng và quan sai ở cách đó không xa nhìn thấy tình cảnh này thì đều đi đến khuyên giải, có chuyện gì cứ từ từ nói. Nhiễm Phi Trạch phớt lờ mọi người, chỉ hỏi Tô Tiểu Bồi:"Vì sao nàng lại muốn đi tìm am miếu?"

Tô Tiểu Bồi khó xử nói: "Ta chỉ là…" Cô mím môi, khó nhọc nói: "Ta rất nhớ nhà, có vài chuyện, ta cần phải quay về xử lý.

"Về nhà? Mọi người ở bên cạnh nghe thấy vậy, khó tránh khỏi bàn tán xôn xao, nghe nói quê hương của Tô cô nương ở nơi nào đó rất xa, nhưng mà về nhà với tìm am miếu thì có quan hệ gì? Nhiễm Phi Trạch sa sầm nét mặt nhưng không quát tháo, chỉ nhìn Tô Tiểu Bồi chằm chằm, hồi lâu sau quay đầu rời đi. Tô Tiểu Bồi thở dài, nói với Bạch Ngọc Lang đang đầy vẻ ngại ngùng đứng nguyên tại chỗ:"Đệ xem đệ đi, đệ có thể làm được chuyện gì?"

Bạch Ngọc Lang gãi đầu: "Vậy…. vậy ta sẽ nhận trách nhiệm dỗ dành Nhiễm thúc quay lại, như vậy được chưa?"

"Không cần đệ dỗ dành. Đệ dỗ dành rồi thì ta làm gì chứ?" Thật là không biết ý tứ mà, Tô Tiểu Bồi lại thở dài. "Đệ nhanh chóng đi nghe ngóng đi, am miếu nào linh, ta phải đi xem xem.

"Vẫn tiếp tục nghe ngóng nữa sao? Bạch Ngọc Lang tỏ vẻ khổ sở, đi được mấy bước, lại quay lại."Vậy đại tỷ nhất định phải dỗ dành Nhiễm thúc, nếu không thì ta sẽ phải chịu khổ."

"Nếu ngày mai đệ vẫn chưa nghe ngóng được cho ta thì cũng sẽ phải chịu khổ đó."

Bạch Ngọc Lang ấm ức bĩu môi rời đi, nhưng trong lòng cũng thấy hơi áy náy. Mong là chuyện cậu ta lỡ lời đừng khiến cho Nhiễm thúc và đại tỷ giận dỗi nhau, nếu không cậu ta sẽ rất áy náy, thực sự rất áy náy.

Bạch Ngọc Lang không hề hay biết, Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi không hề cãi vã, đêm đó, Nhiễm Phi Trạch còn tặng Tô Tiểu Bồi một chiếc vòng tay được tết bằng dây tơ hồng. Chàng buộc nó lên cổ tay cô, bên trên còn xâu hai viên đá nhỏ, trông rất đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!