Đoàn người của Nhiễm Phi Trạch vào Linh Lung trận đã được bốn ngày.
Vừa đi qua chiếc cầu sắt, bọn họ liền chia binh ra hai ngả. Một bên là Liễu Nhan Hương của Thần Khí môn, đệ tử đời thứ sáu của Huyền Thanh phái Đổng Thắng và hai đệ tử của Thất Sát trang, tất cả bốn người đi theo tuyến đường Cửu Linh Đạo chưởng vẽ.
Một nhóm khác gồm mười một người còn lại bỏ qua chủ trận, chọn đi theo các tiểu trận đường nhánh ven núi, thăm dò xem có khả năng ra khỏi Linh Lung trận giữa đường hay không.
Bởi vì vào trận phiền phức lại, không dễ thăm dò đường, cho nên tiến triển của bọn Nhiễm Phi Trạch không lớn. Qua bốn ngày, họ vẫn chưa đi vào được quá sâu.
Núi Linh Lung hiểm trở, càng đến gần phía vách núi thì các cơ quan càng hiểm hóc, hơn nữa bởi vì rất ít người đi đường này nên nhiều cơ quan chưa từng bị chạm qua, ám khí ngầm bố trí khắp nơi, rất khó phát hiện.
Thỉnh thoảng còn bắt gặp xương trắng, cũng không biết là vị đại hiệp giang hồ nào sau khi vào trận đã mất tích không để lại dấu vết.
Hôm nay là ngày thứ tư, mọi người đi được nửa ngày, vòng vèo mấy vòng, đi qua mấy trạm chốt, đều chẳng thu hoạch được gì. Nhiễm Phi Trạch vừa đi vừa nói nếu đi thêm một ngày nữa mà không có phát hiện gì thì phải quay trở lại.
Dựa theo thời gian tính toán, sau khi vào trận, muộn nhất là ngày thứ hai Cửu Linh Đạo chưởng đã ra khỏi trận, đến giờ bọn họ đi quá phạm vi thời gian hai ngày rồi. Nhiễm Phi Trạch nói lời này lập tức gặp phải sự phản đối mãnh liệt từ Phương Bình và Phó Ngân của Thất Sát trang.
Bọn họ cho rằng Cửu Linh Đạo chưởng đã có chuẩn bị trước rồi mới đi vào, hành trình ắt là nhanh hơn bọn họ phải vừa đi vừa tìm đường. Ông ta chắc chắn đã thăm dò đường từ từ sớm, nên mới có thể vượt qua không chút sợ hãi, còn tưởng rằng hành tung ắt có thể che đậy được.
Nhiễm Phi Trạch cũng không tranh biện với bọn họ, chỉ nói rằng: "Phương đại hiệp, Phó đại hiệp biết rõ nội tình, vậy xin cứ dẫn đường đi."
Một câu nói khiến hai người đó lập tức ngậm miệng.
Tào Hạ Đông Chưởng môn phái Thúy Sơn trong đội ngũ là người cao niên nhất, ông ta đưa theo một đệ tử vào trận, nhưng hôm qua khi đi qua một cơ quan, đệ tử của ông ta đã bị thương, trong mười một người, chỉ có đệ tử của ông ta là bị thương nên sắc mặt ông ta vẫn luôn đen sì từ lúc đó.
Bây giờ nghe thấy hai bên ý kiến bất đồng, ông ta lập tức mượn cớ nổi giận. "Mới được có mấy ngày đã tìm mọi lý do thoái thác rồi, nếu có thể dễ dàng tìm thấy đường tắt như thế, vậy Cửu Linh Đạo Chưởng há chẳng phải không có đầu óc sao?"
Nhiễm Phi Trạch không đáp lời, chàng nhảy qua hai đoạn cọc cây, đi vào một trận pháp ở trong bụi cây kia bới tìm, sờ được một chỗ, dùng lực kéo mạnh, dưới đất đột nhiên bật lên một tấm lưới, lưới bị kéo lên đến ngọn cây, trên cây cũng không biết có đặt bẫy ẩn ở chỗ nào, đột nhiên bắn ra bùn đen sì vừa bẩn vừa thối.
Mọi người nhìn thấy, sắc mặt tái xanh, may là chỉ để tâm đấu khẩu, không đi quá nhanh. Nhưng trong lòng Tiêu Kỳ đã có đáp án, mấy ngày nay nhìn thấy những cạm bẫy buồn nôn lại không có lực sát thương loại này, mười cái có tới tám, chín cái chính là do Nhiễm Phi Trạch năm đó làm ra.
Nhiễm Phi Trạch ở phía trước vừa đi vừa kéo, cạm bẫy lưới rải rác trên một đoạn đường khá dài, có đến hơn chục chiếc, Tiêu Kỳ không kìm được nói: "Người làm ra cái bẫy này thật là vô vị quá!"
Nhiễm Phi Trạch trả lời: "Khi đó hẳn ta có hơi nhàn rỗi.
"Lời này khiến mọi người đều chẳng thể nói gì nổi, tất cả im lặng. Nhiễm Phi Trạch xua tay."Đi thêm một đoạn nữa là tới vách đá rồi, mọi người ai muốn dò đường thì đi đi. Ta đây có làm gì cũng chẳng được ai thích, bị người ta nghi ngờ, vẫn nên trông giữ ở phía sau đợi tin tức của mọi người thì hơn."
Lời chàng nói là thực lòng, đúng là nếu chàng đi thăm dò rồi quay lại nói đường này không thông, chắc chắn sẽ có người hoài nghi, lại đòi đi thêm một lần nữa. Có điều tuy sự thực đúng là như vậy, nhưng chàng nói với khẩu khí này lại càng không được ưa thích.
Đám người càng hung dữ lườm chàng một cái.
Sau đó, Trần Hiếu Sơn của Thần Khí môn, Đinh Minh của La Y môn, Ngụy Sam của Thiết Tụ sơn trang cùng đi đến bên vách núi dò đường. Phó Ngôn cũng đi cùng, trước khi đi còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Phương Bình, bảo ông ta lưu ý đến động tĩnh của Nhiễm Phi Trạch.
Phương Bình gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ. Nhiễm Phi Trạch giả vời không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, chàng tìm chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Những người khác theo lệ cũng quây thành nửa vòng tròn, cẩn thận đề phòng xung quanh.
Nhiễm Phi Trạch lười nhác đang định lấy túi ra uống, đột nhiên dỏng tai lên. "Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?"
Sắc mặt Phương Bình đột nhiên trở nên kỳ quái. "Tiếng chuông sao?"
Nhiễm Phi Trạch quét mắt nhìn ông ta một cái, nâng tay lên ngăn ông ta nói chuyện, cẩn thận lắng tai nghe. Mọi người bị chàng làm cho căng thẳng theo, tất cả đều cẩn thận nghe ngóng.
"Hình như có người đang nói chuyện?"
"Rất xa?"
Quý Gia Văn hoàn toàn không nghe thấy gì, nhỏ tiếng hỏi: "Nói điều gì?"
Tào Hạ Đông nói: "Không phải nói chuyện, là đang kêu gào, có điều âm thanh phập phù, hình như từ rất xa truyền lại."
Quách Ân đệ tử của Tào Hạ Đông vỗ vỗ vào sau gáy, lông tơ đã dựng cả lên. "Không phải là trong núi này có quỷ chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!