Chương 43: Thư cũ Thượng da

Ta quanh quẩn trong cung, đọc cái này, viết cái nọ, không có gì làm thì gọi Tiểu Kỳ nói đôi ba câu tán dóc chuyện. Đúng giờ thì ăn cơm, đúng khắc thì đi ngủ, ta không cho rằng việc không có hắn bên cạnh là buồn bã khổ sở.

Miệng Vu Thuần Hy nói không có việc gì nghiêm trọng, thế nhưng vừa về tới cung đã có hết lượt người này đến lượt người khác đòi tiếp kiến trong Ngự thư phòng, đến cả cơm nước cũng mang vào trong đó ăn.

Hắn bận đến tối tăm mặt mũi, nhiều đêm về cung thì ta đã ngủ từ lúc nào, sáng sớm lúc ta tỉnh dậy thì đã không còn thấy hắn nữa.

Dưới mái ngói mát rượi, trong trưa hè yên ả, phẩy tay một cái là có người bưng trà rót nước, than mệt một tiếng là có người trải đệm buông màn. Cuộc sống thoải mái này kết quả đã biến ta trở thành một con heo đúng nghĩa, bụng rủng rỉnh mỡ, mới đi vài bước đã than mệt.

Lúc ngồi trước gương chải đầu sáng nay, ta mới phát hiện ra hai bên má mình bây giờ đã chẳng khác nào hai cái bánh bao nhân thịt cỡ bự của ngự thiên phòng, lại còn là loại đặc biệt có cho thêm hai quả trứng gà vào bên trong nữa.

"Tiểu Kỳ, sáng nay ăn bánh bao nhé!"

Ta nhìn vào hình ảnh của Tiểu Kỳ phản chiếu trong gương, thấy hai tay nàng ấy khựng lại.

Tiểu thư! Nàng ấy đột ngột gọi lớn làm ta giật cả mình,

"Người nhìn lại mình xem, đã phát phì đến cỡ nào rồi. Người mà còn ăn nữa thì đến cả Hoàng thượng cũng phải sợ mà bỏ chạy cho xem."

Tiểu Kỳ đúng là ngốc.

Đời nào có chuyện Vu Thuần Hy bị ta dọa cho sợ, có mà hắn dọa ta cong mông thì đúng hơn.

Sau khi chỉ mới ăn được gần một nửa thì cái bánh trong tay bị Tiểu Kỳ đoạt lấy, nàng ấy nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, không để cho ta kịp trở tay gắp thêm một ít thịt viên trân châu.

"Tiểu thư, em nghe Hòa Trung Công công nói Hoàng thượng sắp bãi triều rồi. Hay là chúng ta tản bộ vừa tiêu thực nhân tiện ra đón Hoàng thượng luôn. Hoàng thượng nhìn thấy tiểu thư nhất định sẽ rất vui."

Nàng ấy hỏi ý kiến nhưng lại chẳng thèm đợi ta trả lời, một mực nắm tay kéo ta ra khỏi cửa cung Hàm Long. Hai người bọn ta đi một vòng quanh Ngự hoa viên rồi thẳng đến chính điện thiết triều.

Buổi sáng đã bị cắt khẩu phần ăn, bây giờ lại hoạt động gấp ba gấp tư ngày bình thường, bụng ta tất nhiên là sẽ đánh trống biểu tình.

"Đợi lát nữa gặp Hoàng thượng, ta sẽ tố cáo em bạc đãi ta, bòn rút phần ăn lại còn để ta lao động khổ sai."

Tiểu Kỳ ngược lại không hề sợ hãi, lại còn nhìn ta thách thức: Em chẳng sợ.

Thôi xong rồi, mới mấy ngày không gặp Hoàng thượng mà đến cả cung nữ cũng bắt nạt ta, thật là ủy khuất quá mà.

"Tiểu thư đừng diễn kịch nữa, người chắc là nhìn mình thế này giống như điệu bộ một người lao động khổ sai sao?"

Diệp Hạ Vũ?

Có giọng ai xa lạ cất lên đằng sau lưng cắt ngang lời phản bác của ta.

Ta và Tiểu Kỳ đồng thời quay lại, nhìn về hướng sân cẩm thạch trước triều điện. Người từ đằng xa đi tới dáng cao hơi gầy, hắn vẫn còn đang mặc áo quan, ta đoán chắc là vừa bãi triều mới xong.

Hắn bước đi vội vàng, trong ánh nắng buổi ban trưa, khuôn mặt kia rất lạ lẫm, duy chỉ có đôi mắt màu trà là khá quen.

Tiểu Kỳ đứng bên cạnh thảng thốt kêu lên: Vi Đại nhân?

Ta nhìn nàng ấy một cách kỳ lạ. Biết mình lỡ lời nàng ấy vội vàng cúi mặt định nắm tay ta kéo đi, thế nhưng vị Vi Đại nhân đó đã kịp bước lên ngăn cản.

"Đúng là Diệp cô nương rồi."

Tiểu Kỳ dù sao cũng chỉ là một nô tỳ, theo quy cũ, thấy quan lại nhất định phải hành lễ, hắn đã lên tiếng nàng ấy nào dám bỏ đi.

Ta hơi mỉm cười chào lại:

"Thì ra là Vi Đại nhân."

Trên vẻ mặt của hắn thoáng nét sững sờ, nhưng nhanh chóng lụi tắt khi nghe ta hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!