"Hy Hy, chúng ta về cung đi." Ta nói khe khẽ, nhìn bàn tay đang định gắp cái bánh nếp hoa hòe thứ hai khựng lại giữa không trung.
"Sao thế, không phải lúc chiều vẫn còn chơi rất vui hay sao?" Vu Thuần Hy nhìn ta thắc mắc, vẫn đưa nốt cái bánh đang gắp dở lên nhai nuốt, sau đó nói tiếp:
"Nàng còn bảo người Kha Kỳ có rất nhiều món còn chưa học xong mà."
Ta rót cho hắn chén trà, tầm mắt lướt qua đống văn kiện trên thư án, từ ngày đến đây nó chỉ có dày thêm chứ không hề giảm bớt.
Từ sáng sớm hôm nay ta đã theo Tiểu Trương xuống làng, dành cả ngày chăm chỉ giã bột hái hoa nhồi bánh. Nghe thì đơn giản thế thôi, nhưng tới khi làm mới thấy còn khó hơn là học thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh nữa.
Lần đầu tiên thì bột bánh cho quá nhiều nước, lần thứ hai thì lại quá khô, bánh còn chưa chín mà lớp ngoài đã vỡ ra hết cả, đến lần thứ ba thì mới tạm gọi là thành công. Loay hoay mãi còn tưởng lúc xong thì trời đã tối rồi, thế mà lúc cho bánh vào hộp chỉ mới qua giờ Thân một chút.
Mà ta là kiểu người thiếu kiên nhẫn vô cùng, nên lập tức ôm hộp bánh bỏ lại Tiểu Trương ở phía sau, nhanh chóng phi ngựa về khoe với Vu Thuần Hy.
Bởi vì về sớm hơn mọi lần lại không nói trước, cho nên hắn không hề biết mà ra đón ra. Ta giao ngựa lại cho người hầu, rón rén đi về phía thư phòng định tạo bất ngờ cho hắn, thì đột nhiên bên đó vang lên tiếng quát đầy tức giận.
"Trẫm không cho phép bất kỳ ai xen vào giữa Trẫm và nàng ấy. Nàng phải biết giới hạn của mình!"
Ta giật thót cả mình suýt thì đánh rơi luôn cả hộp bánh nếp. Cũng thật lâu rồi mới thấy Vu Thuần Hy nổi giận như vậy, rốt cuộc là ai ngu ngốc đi chọc hắn thế chứ, rõ là ăn no ấm cật dậm dật đủ trò mà. A! Câu này dùng như vậy hình như có hơi sai sai?
Ta thấy một dáng người cao nhưng khá mảnh mai, hắn mặc áo giáp bạc bên hông trái giắt kiếm. Lạ một cái là hắn lại đeo mặt nạ che kín hết chỉ chừa đôi mắt phượng có chút u buồn. Ta đoán chắc hắn là tướng quân dưới trướng của Vu Thuần Hy.
Hắn cứ đi qua ta mà không thèm liếc mắt hay chào hỏi lấy một câu, thật là mất lịch sự.
Đương lúc ta phân vân không biết có nên vào trong hay không, lỡ như không may Vu Thuần Hy vẫn còn giận dữ thì ta chẳng khác nào là người đổ vỏ cho cái tên đeo mặt nạ ăn ốc kia.
"Có thể nói chuyện một chút được không?"
Bỗng dưng phía sau vang lên giọng nói, ta không ngờ tên đeo mặt nạ nhìn hung dữ như vậy lại có giọng nói khá thanh thoát.
Bọn ta đi đến một đình nghỉ ở vườn Đông tiền viện.
Đứng trước một người cao lớn hơn mình gần một cái đầu, trong khi hắn trong có ý định ngồi xuống ghế, ta, một người rất lịch sự, đành phải đứng nói chuyện với hắn.
Ta phát hiện nãy giờ hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay mình, ta thầm nghĩ không phải chuyện hắn muốn nói là xin ta vài cái bánh nếp đấy chứ.
Quả nhiên hắn nhìn thấy vẻ mặt keo kiệt nhăn nhó của ta thì đành dời mắt ra khỏi nó, đằng hắng một tiếng.
"Hoàng thượng đang bỏ lỡ rất nhiều việc quan trọng."
Ta ngớ người ra không hiểu. Rõ ràng lỗi không phải do ta ngốc mà là do tên này nói chuyện chẳng có đầu đuôi gì cả.
"Bởi vì cùng cô đến đây, cho nên một năm nay tồn đọng lại rất nhiều việc còn chưa kịp giải quyết."
"Nhưng ngày nào ta cũng thấy hắn..." Ta hơi suy nghĩ rồi nhanh chóng thay đổi cách xưng hô,
"Hoàng thượng phê duyệt tấu chương đến khuya."
"Có một vài việc cần người phải đích thân ra mặt giải quyết, không phải cứ viết đôi ba chữ là xong được. Nước không thể một ngày không có vua, cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà để bao cố gắng của Hoàng thượng trở thành công cốc được."
Hắn có chút mất kiên nhẫn, đôi mắt sắc lại pha chút lo lắng.
"Vậy sao ngươi không đi khuyên Hoàng thượng?" Ta biết rõ là vì hắn không thể khuyên được cho nên mới mở lời với ta, nhưng ta cứ thích giả ngây, muốn hắn xuống nước năn nỉ. Ai bảo tên này vừa mới gặp đã cậy bản thân có quyền có chức mà lên mặt với ta.
Mặc kệ hắn là tướng quân mấy phẩm, ta đây chỉ phục tùng người to nhất là Hoàng thượng. Hắn dám làm gì được ta, dù sao đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ.
Hắn nhìn ta câm nín không nói nên lời, hồi lâu sau mới thở dài:
"Cô nghĩ ta mà có thể khuyên được thì cần phải nói chuyện này với cô à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!