Chương 3: Đại Vũ và Tiểu Giảo

Một cơn gió lạnh lùa qua khiến ta rùng mình nặng nhọc mở mắt, nhận ra mình đang đứng trên một hành lang dài phía trên treo đèn lồng, cơn gió làm mấy ngọn nến bên trong lay lắt chực chờ tắt, dưới sân đám lá xào xạc vang vọng trong đêm khuya yên ắng.

Ta cảm giác như mình đã thấy cảnh vật này ở đâu đó nhưng bỗng dưng không tài nào nhớ nổi, quay đầu lại mới phát hiện mình đang đứng trước một căn phòng.

Đẩy cánh cửa gỗ im lìm nặng nề bước vào, bất chợt nhớ ra nơi ta đang đứng là phủ Hữu thừa tướng ngày trước ta sống, mà căn phòng này chính là phòng cha ta.

Một ngọn gió lọt vào phòng thổi tắt vài ngọn nến khiến không gian mờ tối hẳn đi.

Ta thấy cha đứng cạnh giường liền vui vẻ bước tới, nhưng bỗng dưng sắc mặt ông tái nhợt đi rồi phun ra một ngụm máu bắn thẳng vào mặt ta.

Ta sợ hãi lao tới đỡ nhưng ông không ngừng phun máu nhuộm đỏ cả bộ y phục màu thiên thanh của ta, ta không biết làm cách nào để ngừng lại chỉ có thể hét:

"Đừng phun nữa! Cha, người đừng như thế..."

Ta tỉnh dậy từ giấc mộng mồ hôi đầm đìa, cơn đau nhói nơi ngực khiến ta nôn thóc nôn tháo, hồi lâu mới dịu lại.

Ngoài trời tuyết đã rơi từ bao giờ, ta nhớ ra bản thân sau khi nghe tin báo từ Miên thành thì ngất đi, không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua. Nhìn xung quanh không thấy Tú Ly hay Nam Điền, ta khoác tạm chiếc áo ngồi dậy mở cửa phòng, ánh trăng tràn vào soi rọi từng ngóc ngách bên trong.

Đều cùng là trăng nhưng ta lại ấu trĩ cho rằng trăng Đại Mạc đẹp nhất trên thế gian này, ngày trước cũng vậy mà bây giờ cũng vậy...

Năm đó tiên đế Đại Mạc là Lập Nguyên đế vẫn còn trên ngai vị, sau cuộc đảo chính cướp lại chính quyền từ tay Liễu Thái hậu, cha ta được phong làm Hữu thừa tướng, còn Tư Đồ Cung được phong làm Tả thừa tướng.

Thật ra cha ta đã từng được phong quan từ thời Xương Long đế, nhưng ông xuất thân là đồ tể ghét nhất những loại người trên quan trường lòng dạ hiểm ác mà luôn ra vẻ một bụng đầy chữ.

Thế nhưng lần này, chẳng hiểu sao, ông lại không từ chối hơn nữa còn mua hẳn một cây quạt trúc đắt tiền về tập xòe quạt sao cho ra dáng thanh tao nhã nhặn.

Ta và Bàng thúc đứng cạnh nhìn mà cười đến thắt cả bụng.

"Con cứ tưởng cha ghét nhất là những người thơ văn lai láng, thì ra cha cũng thích thuận theo phong trào phẩy quạt thành thơ."

Cha ta liền trở đầu cây quạt cầm lấy nan quạt[1] gõ vào đầu ta, từ đấy khắp kinh thành rộ lên tin bát quái[2]: Tả thừa tướng Diệp Chính ngoại trừ thích xòe quạt ra dáng văn nhân thì còn một sở thích nữa là dùng chính cây quạt ấy gõ đầu con trai mình.

Ta đi chơi ngoài phố Chu Tước với Tiểu Cố nhà Thượng thư đại nhân nghe được liền về kể với Bàng thúc, ai ngờ được hôm đấy cha tan triều sớm, về nhà vừa đúng lúc ta đang thao thao bất tuyệt, Bàng thúc nối giáo cho giặc không nhắc nhở ta nên ông liền vơ lấy chổi quét sân đánh ngay vào bắp chân ta, ta giật mình la lên rồi chạy vọt đi.

Ông chẳng rộng lượng mà rượt theo ta hết mấy vòng quanh nhà, ta cứ sợ sau này bị thọt nên chẳng dám chạy nhanh, vừa xoa cái chân đau vừa nấp sau Bàng thúc, chẳng sợ chết nhoài cổ ra trêu.

"Ai bảo cha cứ thích học đòi, bản thân lại chẳng có tí khí chất nào cả, tiếng xấu đồn xa còn trách con."

Cha ta cũng chẳng vừa:

"Tiểu tử nhà ngươi thì biết cái gì mà nói, chỉ biết chơi bời đầu đường xó chợ bêu xấu gia đình là giỏi, có quan tâm gì đến cha ngươi đâu."

"Hứ! Từng tuổi này rồi mà con còn chịu để cha đánh, đến cả Tiểu Cố cũng khen con là biết thương yêu quan tâm người già nữa đấy. Chứng cứ đâu mà nói con không quan tâm cha."

Ta cố nhấn mạnh bốn từ quan tâm người già khiến ông tức chết, sau đó nhanh chân chạy vào phòng, ông mà giận lên thì đến cả đứa con duy nhất là ta đây chưa biết chừng cũng không sống nổi.

Đêm đó, ta nằm ngủ ngon lành một mạch tới sáng mà quên mất bản thân không chỉ đắc tội với cha mà còn là Hữu tướng quyền lực của Đại Mạc.

"Tiểu tử nhà người mau thay áo quần đàng hoàng chuẩn bị vào cung, từ hôm nay ngươi là thư đồng của Thái tử."

Tin dữ như sét đánh bên tai, mà ta thì chẳng khác gì cái cây bị chính tia sét ấy đánh, chỉ có thể đứng trơ như phỗng mặc tiếng cười đắc ý vang dội của cha ta.

Không có tình thân thì thôi đi, ngay cả tình đồng loại cũng không có, cha thật tàn nhẫn.

Thực ra tên Thái tử đó chỉ là một tên nhóc thua ta tận ba tuổi, lùn ngủn một khúc, trắng như cục bột lại còn béo tròn béo quay, vậy mà tên nghe oai dũng vô cùng – Lâm Duệ.

Nghe người trong Đông Cung đồn, nó không phải là con ruột của Hoàng hậu mà được một cung nữ ở phòng y phục hạ sinh. Ngày đầu tiên ta đến làm thư đồng, nó còn đang gặm đùi gà trên bậc thềm, một đám người áo quần lượt là đứng sau lưng cung phụng, đúng là xa xỉ khoe khoang chỉ sợ người ngoài nhìn vào không biết mình giàu có tiền xài không hết.

"Ngươi là thư đồng mới tới đấy à, trông mặt mũi chẳng thông minh tẹo nào, có điều cũng đỡ hơn mấy lão già khô khan kia." Nó ngẩng đầu lên, lấy tay áo quệt cái miệng đầy dầu mỡ chê bai ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!