Chương 25: Xưa nay như mộng, tỉnh được mấy khi

(

"Cổ kim như mộng; Hà tằng mộng giác" trong Vĩnh ngộ lạc của Tô Thức)

Trước bữa cơm tối hôm đó, ta đã quyết định là sẽ từ bỏ việc tìm ra thân phận thật của Tú Ly. Ta nghĩ rằng cả Tiết Thống và Tiểu Giảo đều muốn ta ở lại gian nhà trúc để chữa bệnh, dạo này chứng đau đầu của ta cũng đã thuyên giảm, cho nên vì những người quan trọng trước mắt điều gì cũng có thể bỏ qua.

Thế nhưng có một người đã nhanh chân hơn ta, Hà Cơ.

Khi mặt trời vừa khuất dạng, chúng ta đang chuẩn bị ăn tối thì có người đến gõ cửa. Tiểu Kỳ đang nấu ăn sau bếp nên ta ra mở cửa giúp.

"Hà cô nương? Vào nhà đã rồi nói."

Ta nói với Tiểu Kỳ rằng tối nay ta ăn sau, rồi dẫn Hà Cơ vào phòng mình. Ta để ý thấy hai hốc mắt cô ta đỏ hoe giống như vừa mới khóc xong.

"Hà cô nương, cô đến đây có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Cô ta tránh ánh mắt ta, chỉ ngồi lặng im nhìn chằm chằm vào cốc trà nóng đặt trên bàn, hai tay đặt bên dưới khẽ vò chiếc khăn tay. Ta cũng không vội vàng, ngồi đối diện gõ ngón tay chậm rãi lên mặt bàn.

Trực giác ta mách bảo chắc chắn sẽ liên quan đến cái chết của Hà Ly, mà cô ta nửa muốn kể nửa muốn im lặng, chẳng qua một phút bốc đồng có lẽ vì cãi nhau với đại ca cô ta Hà Gia Viễn nên mới vội vàng đến tìm ta vào giờ này.

Khi trống bên ngoài điểm báo còn nửa canh giờ nữa sẽ đến giờ giới nghiêm, Hà Cơ vẫn như cũ ngồi như tượng. Đối với loại người chần chừ không quyết định được, ta không làm thay mà phải thúc đẩy cô ta đến với lựa chọn mà cả hai đều mong muốn.

Ta đứng dậy bước tới mở cửa phòng làm động tác tiễn khách:

"Sắp tới giờ giới nghiêm rồi, nếu Hà cô nương vẫn còn muốn uống trà thì lần tới ta sẵn lòng tiếp đãi. Để ta nhờ Tiết Thống gọi kiệu cho cô nương..."

Ngay khi ta mới lớn giọng gọi một tiếng thì cô ta đã đứng bật dậy, chiếc khăn tay nhăn nhúm vì vị vò nãy giờ rớt xuống đất.

"Diệp cô nương! Tiểu nữ muốn tìm hiểu rõ... cái chết của muội muội Hà Ly. Tiểu nữ hy vọng cô nương có thể giúp."

Có lẽ lần này ta không thể theo lời Tiết Thống cứ thế mà bỏ qua chuyện xảy ra ở quán trọ được, vì đã không còn mỗi mình ta muốn biết nữa.

"Không phải sáng nay lúc ta tìm gặp đại ca của cô nương, hắn đã nói rõ mọi chuyện rồi hay sao, cô nương cũng ngồi đó mà."

Cô ta lại chần chừ.

"Nếu Hà cô nương không nói rõ thì làm sao ta có thể giúp cô được cơ chứ?"

"Tiểu nữ đã hỏi đại ca thực ra đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng huynh ấy không chịu kể, còn nói Tiểu Ly đã làm ra chuyện bại hoại gia môn. Tiểu nữ không hiểu làm sao muội ấy có thể đến quán trọ đó, vì sao cái chết của muội ấy không minh bạch nhưng đại ca lại một mực không chịu làm rõ?

Tiểu nữ biết cô nương cũng muốn tìm hiểu cái chết của bằng hữu cô nương cho nên đêm hôm mới đến tìm.

"Ta ngồi xuống bên bàn dài, trải phẳng tờ giấy vàng ngà, chặn giấy đặt ngay ngắn hai bên, tay nhấc bút chấm nước mực, không quay đầu lại mà hỏi:"Cô nương còn nhớ ngày xảy ra hỏa hoạn, muội muội cô nương đã làm gì không, càng chi tiết càng tốt.Phòng Tiểu Ly ngay cạnh phòng ta, hôm đó trời tờ mờ sáng ta đã nghe thấy tiếng muội ấy thức dậy. Sau đó cũng như mọi ngày, muội ấy rửa mặt thay y phục rồi ra phòng khách ăn sáng với ta và đại ca.Y phục cô ấy mặc hôm đó có gì lạ hơn hằng ngày không?

"Ta đã từng nghĩ qua, có lẽ hôm đó Hà Ly đã đi gặp ai đó ở quán trọ cho nên ăn mặc cũng khác ngày thường. Hà Cơ mở to mắt ngạc nhiên:"Sao cô nương lại biết được? Đúng vậy, hôm đó muội ấy mặc chiếc váy xanh lá non rất bắt mắt, tiểu nữ cũng lấy làm lạ còn hỏi muội ấy nhưng muội ấy chỉ nói là váy may đã lâu nhưng chưa mặc thử.

Chẳng lẽ cái chết của muội ấy có liên quan đến chiếc váy đó?Ta chưa thể khẳng định điều gì cho cô nương được. Cô nương cứ tiếp tục.Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Ly và tiểu nữ đều ở sân sau hậu viện thêu khăn nói chuyện với vú nuôi, muội ấy khoe ta đã thêu xong khăn tay hình đôi chim trĩ. Buổi trưa khoảng giờ ngọ hai khắc, chúng tôi dùng bữa trưa với một người biểu tỷ mới sang chơi.

Suốt cả buổi chiều hôm đó Tiểu Ly nói mệt trong người nên đều nằm ở trong phòng riêng, khoảng đầu giờ Thân tiểu nữ có vào hỏi thăm vẫn thấy muội ấy nằm trên giường nên không làm phiền nữa.

Buổi tối, Hà Nhi ra báo muội ấy không muốn ăn cơm, tiểu nữ định vào xem sao nhưng muội ấy từ chối nên cứ thế ra về.Ta ngừng bút:Hà Nhi là ai?Là nô tỳ hầu hạ của Tiểu Ly.Ta thấy cô nương có vẻ rất quan tâm đến muội muội của mình, vì sao không cố vào thăm hỏi mà cứ thế bỏ về?Tiểu nữ cũng cố gắng để vào xem nhưng Hà Nhi cứ bảo Tiểu Ly không muốn gặp ai cả. Diệp cô nương không biết, tính của Tiểu Ly thật ra rất cố chấp nếu đã là chuyện muội ấy không thích thì có nói thế nào cũng không lại được cho nên ta mới từ bỏ ra về."

Ta đọc lại một lượt những gì mình vừa chép lại từ lời nói của Hà Cơ, đồng thời tìm ra được hai điểm bất thường:

Thứ nhất, từ sau giờ cơm trưa không ai gặp Hà Ly nữa, có thể cô ta vẫn ở trong phòng cũng có thể cô ta đã lén lút trốn ra ngoài, điều này ngoại trừ tỳ nữ Hà Nhi ra không ai biết được mà Hà Nhi lại một mực ngăn cản Hà Cơ vào phòng.

Điểm thứ hai là khăn tay thêu đôi chim trĩ, theo như ta biết chỉ có tặng cho tình lang thì mới thêu hình này, có thể hôm đó Hà Ly đã trốn đi gặp một người nào đó mà chắc chắn người này phải là nam nhân. Muốn biết những điều ta đoán có đúng hay không chỉ có thể tìm Hà Nhi để hỏi.

Ta đem chuyện này hỏi Hà Cơ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!