Ta cảm thấy rất mệt, toàn thân đều không có lực chẳng thể cử động được, Tiểu Giảo đành ôm ta bước vào trong xe ngựa.
Hình như ngày nhỏ toàn là ta nai lưng ra làm trâu làm ngựa cõng nó chạy khắp tiền viện Đông Cung, bây giờ mới nhận ra nó đã cao lên rất nhiều, có khi còn cao hơn ta rồi.
"Hoàng thượng, mau trở về cung đi, ngươi không nên ở đây." Ta thều thào.
Đây là thời gian căng thẳng, ngoại chiến giữa Mạc – Phù, nội chiến trong triều còn gay gắt hơn. Thái hậu e ngại nó không phải là con ruột của mình, lúc nào cũng lăm lăm muốn diệt trừ nó. Bây giờ nó xuất cung bà ta há nào lại bỏ qua cơ hội như thế này.
Tiểu Giảo đặt ta lên nệm bông trong xe, lấy áo choàng đắp kín người ta, hoàn toàn không để lời ta nói vào tai.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng, Tiểu Giảo!"
Ta uất ức ngồi dậy hét lên, bên khóe miệng lại trào ra chút máu.
Nó thấy vậy mới chịu dừng tay lại, đỡ ta nằm xuống:
"Ta đưa người về Thiệu quận, ở đó có Triệu đại phu và Tiết Thống. Triệu đại phu hứa sẽ chữa hết bệnh cho ngươi, ngươi đến nơi ta sẽ quay về."
Ta bấu chặt lấy cánh tay nó:
"Không, Tiểu Giảo, ngươi mau quay về đi, ngươi không thể rời khỏi cung, ngươi không nên đến đây."
Nó căn bản là không hiểu mọi chuyện đang rất nguy hiểm, rời khỏi cung thì cái mạng của nó đến cha ta sống lại cũng không giữ được.
Nó đọc được suy nghĩ của ta, chậm rãi bước vào thả màn cửa xe xuống.
"Đại Vũ, ta có thể tự bảo vệ bản thân được, ta biết bà ta muốn gì cùng lắm thì ta giao lại ngai vàng cho bà ta. Nhưng ngươi thì tuyệt đối không được chết."
"Vì sao lại phải chọn con đường khó đi như thế? Tiểu Giảo, ta biết ngươi rất mệt mỏi, nhưng ngươi nhất định phải cố gắng lên, ta cũng như vậy, hai chúng ta cùng kiên trì chắc chắn sẽ có ngày thành công."
Nó lắc đâu, cười khổ: "Ngày thành công mà ngươi nói là thế này đây sao? Đại Vũ ngươi không giết được hắn mà vốn cũng không muốn giết hắn, cứ dây dưa mãi thế này, bản thân ngươi không phải cũng đã chọn con đường khó đi rồi hay sao. Chúng ta từ bỏ đi được không?
Ta và ngươi rời bỏ kinh kỳ đau thương này, chúng ta sẽ đi xa, đi đâu cũng được, cứ quên hết mọi lỗi lầm đi, sống là được rồi.Hay cho câusống là được rồi".
Tiểu Giảo ngươi có biết đã bao lần ta cũng có ý định như vậy rồi, nhưng hễ ta lơ là một khắc thì xung quanh ta lại có thêm một người nữa hy sinh. Cha, Bàng tướng, Tô Mộc, Tú Ly, Nam Điền, lần gần nhất Tiết Thống cũng suýt mất mạng. Ngươi bảo ta làm sao có thể quên đi mà sống đây?
Ta không sợ chết, không sợ đau, nhưng sợ nhất là cảm giác từng người từng người mà ta trân trọng cứ thế ra đi ngay trước mắt ta. Đó là nỗi đau hãi hùng, đó là cô độc.
Ta đẩy người nó ra, tự mình ngồi thẳng dậy.
Cơn đau đầu đột ngột xộc đến khiến người hơi chao đảo mất thăng bằng nhưng ta vẫn cố né cánh tay nó đưa ra đỡ.
"Hoặc là ngươi quay trở về hoàng cung, hoặc là ta sẽ không đến Thiệu quận. Chọn đi!"
Tiểu Giảo nhìn ta ngỡ ngàng không hiểu nổi. Bản thân ta từng là một con rùa rụt cổ, hễ thấy chuyện xấu chuyện tồi đều tự động tránh xa, giả ngây giả điếc cho qua.
Cha ta nói nếu cảm thấy mình không có khả năng thực hiện được thì việc gì phải ép uổng nhau, nhưng cha ta cũng dạy có một số chuyện chạy trời không khỏi nắng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Ta và nó chạy trốn liệu Thái hậu có buông tha khi mà bà ta luôn muốn tạo chuyện ngoài ý muốn, liệu những người khác có sống lại.
"Ngươi thay đổi rồi phải không?"
Ta nhắm mắt tách khỏi cái nhìn chằm chăm của nó, đầu óc cố sắp xếp lại từng con chữ một cách cẩn thận.
"Lâm Duệ, ngươi có người mình phải trân trọng không?" Hình như rất lâu rồi ta mới gọi nó bằng cái tên này, lần đầu tiên là khi nào ta cũng không còn nhớ rõ nữa. "Ta thì có, dù là Diệp Hạ Vũ, Đào Anh hay Đại Vũ, ta đều có những người ta muốn chiến đầu vì họ.
Ta có thể là đã thay đổi, cũng có thể là trước giờ vẫn như thế, chuyện đó không còn quan trọng nữa. Thời gian vừa qua, gặp được nhiều chuyện hơn nhiều người hơn, cho nên ta hiểu rõ bản thân phải kiên cường. Ta sợ mất đi những người mà ta trân trọng, ta sợ mất đi Lâm Duệ cũng là mất đi Tiểu Giảo.
Thế nên, dù cho cuộc sống này có thối tha hơn nữa thì cũng phải lựa chọn con đường sống, không phải vì một mình ngươi mà còn vì những người xung quanh nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!