Tiết Thống và ta kẻ trước người sau thả lỏng cương ngựa thong dong đi về phía trấn. Trên đường hắn còn thân thiết chào mấy người bán hàng bên đường, giới thiệu ta là bằng hữu mới đến đây chơi, thím Lưu nào đó vội vàng chạy ra mai mối đứa cháu gái của chị họ của anh rể cho hắn, chắc đã lặp lại rất nhiều lần rồi nên hắn không có vẻ ngạc nhiên, chỉ cười xuề xòa từ chối:
"Thím à, con chưa muốn lấy vợ sớm đâu, thím đừng mai mối cho con hết người này đến người khác như thế nữa."
"Tuổi nào rồi mà còn chưa chịu lấy vợ sinh con, hay là ta tìm mối khác nhé. Cháu gái của em rể của dì ta, con bé tính nết dịu dàng, còn biết múa hát nữa..."
Thím Lưu nói rất nhiều, mấy người xung quanh cũng trò chuyện rôm rả vui vẻ.
Trong bốn người Nham thành hồi đó, Bàng tướng và Tô Mộc đều đã mất, ta thì chạy đông chạy tây, chỉ có mình Tiết Thống là sống rất vui vẻ. Ta chỉ mong hắn có thể cứ thế mà sống, trải qua sinh lão bệnh tử, lấy vợ sinh con, mở một tiệm làm ăn nhỏ, vui vẻ hạnh phúc mà sống qua ngày.
Ước mơ sống trong thiên hạ thái bình của bọn ta hy vọng là có thể trông vào hắn.
Tiễn ta về đến quán trọ, hắn cũng không ở lại mà ra về luôn. Khi ta vào phòng thì chỉ có Nam Điền đứng chờ sẵn với bọc đồ, Tú Ly vẫn chưa trở về.
"Không có ai theo dõi ngươi đấy chứ?"
"Không có ạ. Công tử cứ từ từ kiểm tra đồ, tiểu nhân ra ngoài trước."
Hắn đứng ngoài canh cửa, ta nhẹ nhàng mở túi vải, bên trong là dụng cụ tinh chế dầu đơn giản xuất khẩu từ Tây Vực.
Vật này ở Đại Phù sẽ dễ tìm mua hơn vì thương nhân Tây Vực đến đó hằng ngày nhiều đếm không xuể, nhưng vì Uy vương bất ngờ thăm dò sát sao nên ta không thể tùy tiện mua một món đồ chẳng liên quan đến thân phận giả trang được.
Bên ngoài vọng vào tiếng người nói chuyện, ta vội cất bao đồ vào dưới gối, lát sau Tú Ly hớt hải bước vào:
"Công tử, nô tỳ nghe mấy người thương nhân bên ngoài đồn hoa khôi của phường Xuân Vũ qua đời vì bạo bệnh. Chẳng phải hoa khôi đó chính là Nguyệt Thanh cô nương, đồng hương với công tử hay sao? Thật tội nghiệp, còn trẻ mà đã mắc bệnh nặng như thế."
"Ngươi biết là được rồi, đừng có nhiều chuyện nói này nói nọ, không khéo lại rước họa vào thân."
Cái chết của Nguyệt Thanh là điều bắt buộc phải xảy ra. Nếu với tính cách bồng bột của Vu Uy Phong, ngay từ khi rơi vào bẫy của hắn cô ta đã tự chọn cho mình một cái kết trước rồi.
Thế nhưng ta phải ra tay trước, sự sắp đặt này ít nhiều cũng phải mang lại cho ta lợi ích mà Vu Uy Phong đã hẫng tay trên được.
Đêm hôm đó trời bỗng trở lạnh dù đã gần cuối xuân đầu hạ, ta nằm ngủ trong lớp chăn dày, mơ thấy Tô Mộc cầm kiếm đứng đằng xa, xung quanh chỉ toàn tiếng la hét xông trận.
Lúc ta định bước tới thì bỗng có bóng đen lướt qua sau lưng hắn, ta chưa kịp hét lên thì một đường thương ngọt xớt xuyên qua người Tô Mộc. Tỉnh dậy chỉ thấy trước mắt tối mờ, cả người ướt sũng mồ hôi.
Ta cứ ngồi sững sờ nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, trước khi gục xuống Tô Mộc hắn vẫn mỉm cười nhàn nhạt nhìn ta. Hắn vẫn luôn như vậy, luôn bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện hoàn toàn đối lập với ta.
Có đôi khi nghĩ lại, vì sao hắn không thể tiếp tục sống, hắn chẳng phải là người hoàn hảo nhất để hoàn thành đế nghiệp này. Hắn trầm lặng lại dũng cảm, hơn nữa... hắn là nam nhân, tình cảm sẽ lạnh lùng dứt khoát hơn ta rất nhiều.
Càng nghĩ đến lại càng bất lực xiết chặt tấm chăn trên người, nỗi giận bản thân cuộn trào như ngàn con sóng vỗ vào tim.
Đêm dài, con người sẽ nhu nhược hơn bình thường.
Nhưng đêm đen cũng đem đến những chuyện cả đời cũng không ngờ tới.
Canh hai, giấc ngủ chập chờn, ta cảm nhận được mùi gỗ cháy cuối cùng bị đánh thức do sặc khói. Theo bản năng đưa tay lần mò dưới gối, lấy ra thanh dao bọc vải và bình sứ nhỏ nhét vào trong áo, lảo đảo xuống giường.
Nam Điền đạp tung cửa phòng kéo ta chạy ra ngoài, bên ngoài quán trọ chỉ lác đác một vài người vội vã chạy đến múc nước dập lửa.
"Tú Ly, Tú Ly đâu rồi. Có phải vẫn còn ở trong đó?"
Ta định lao vào thì bị Nam Điền giữ lại:
"Để nô tài vào tìm, công tử cứ đợi ở đây."
Khi hắn xông vào lần nữa, lửa đã cháy lên tầng hai, chủ quán và khách đã lần lượt ra thoát ra ngoài. Tầng hai đã cháy hơn nửa lúc này mới có thêm khoảng mấy chục người nữa chạy đến dập lửa, nhưng Nam Điền và Tú Ly vẫn chưa đi ra.
Ta vội đến luống cuống, hai người đó nếu bị kẹt bên trong thì chỉ có con đường chết. Chính là sự bất an này, chính là cảm giác này, chính là vào ngày Tô Mộc mất. Là cảm giác lại có thêm người chết vì ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!