Đầu giờ Sửu canh tư, ta đổi canh gác trực cho người khác, lúc trở về phòng ngủ thì trời đã tờ mờ sáng. Căn phòng ẩm thấp toàn mùi nam nhân, sáu chiếc sập đơn xếp sát vào nhau, sáu chiếc còn kia nằm hướng ngược lại, ta mò mẫm theo bức tường tiến từng bước về chỗ mình.
Chỗ ta nằm ngay cạnh cửa sổ, hơi sương buổi sớm tràn vào khiến tên lính bên cạnh rùng mình quấn chặt mình vào chăn.
(Đầu giờ Sửu canh tư: khoảng 1h sáng)
Ta cởi áo khoác ngoài, với tay khép hờ cửa sổ lại, cố ngủ một giấc vì ngày mai còn phải ra thao trường tập luyện nhưng hai mắt lại ráo hoảnh, định đứng dậy đi dạo một vòng thì tay chân lại mệt mỏi rã rời.
Cứ thế nằm bất động đến khi mặt trời lên cao phía đông chiếu rọi lên lớp tuyết đọng trên cành lấp lánh, mọi người trong phòng lục đục thức dậy, không hiểu sao ta lại như đứa trẻ chột dạ nhắm nghiền mắt lại giả vờ ngủ.
"Đừng gọi Tiểu Diệp dậy, hắn mới trực về lúc sáng sớm cứ để hắn ngủ tiếp đi. Chúng ta đi thôi!"
Trong phòng chỉ còn lại mỗi mình ta cứ nằm yên nhắm mắt, thật muốn suy nghĩ một điều gì đó để đầu óc bớt trống rỗng mơ hồ.
Từ sau ngày cha mất, đôi khi lại có những lúc, có khi chỉ kéo dài vài giây có khi lại cả tháng trời, cảm giác như bị cô lập chẳng ai quan tâm đến. Nói buồn cũng không hẳn là buồn, đầu óc trống hoác và cả lồng ngực cũng thế, chẳng nghĩ được gì cả, càng cố lại càng cảm thấy đau đầu.
Mới đầu còn chẳng để ý, lâu dần cảm giác ấy lại rõ ràng hơn, xâm chiếm lấy cả cơ thể, khó chịu đến ngẩn người. Tiết Thống và Tô Mộc cứ hỏi ta bị làm sao, thật ra ngay cả bản thân ta cũng chẳng biết nữa, chỉ là rất khó chịu, rất tĩnh mịch lại rất cô đơn.
Bàn tay lần mò dưới gối lấy ra một thanh đoản kiếm được quấn bằng vải trắng đã ngả ố vàng, cố rướn thân mình cứng đờ tê liệt, lưỡi kiếm vạch lên bắp đùi một đường ngọt xớt.
Lúc cảm nhận được dòng máu nóng ẩm chạy dài trên bắp đùi cũng là lúc cơ thể như thoát khỏi gọng kìm, ta hít lấy một hơi sâu tựa như đã rất lâu rồi chưa được hít thở.
Nằm lặng yên rất lâu, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng đánh thức. Ta đứng dậy lấy mảnh vải trong hộp thuốc trên bàn băng bó qua loa vết thương, thay bộ quần áo khác rồi đi đến thao trường.
Chiều tối hôm đó, khi ta trở về ăn tối, bọn Tô Mộc bất ngờ tổ chức sinh thần cho ta:
"Bình thường thì cũng chẳng có ai rỗi hơi tổ chức mấy cái lễ hội này đâu, đi chiến đấu chứ có phải đi chơi đâu. Nhưng Thượng tướng bảo hôm nay là Quán Lễ của ngươi, đời người chỉ có một lần có sơ sài cũng phải làm cho xong, cho nên ta nhờ thím Lưu ở trấn trên xuống đây giúp một tay."
Ánh trăng chảy dài trên vạt áo mới mà thím Lưu may cho ta, dù chất vải chẳng phải là hàng thượng đẳng gì nhưng vì sao mặc vào rất dễ chịu. Ta quỳ xuống, hướng mặt về kinh đô phía Bắc nâng tay áo lên ngang mày cung kính cúi đầu.
Tiết Thống nghiêm trang bưng khay đựng chiếc mũ đen đỉnh bằng phẳng may bằng vải gai gắn thêm lớp lông dê trắng bước đến, lão Trần thay mặt cha ta đón lấy chiếc mũ đội lên đầu rồi buộc dây lại cho ta.
Đáng lí phải đội ba lần mũ gồm bố quan, bì biện và tước biện nhưng vì không có đủ đồ để may nên chỉ đội một chiếc đại diện.
(Lễ đội mũ trưởng thành gồm có ba phần đội ba loại mũ khác nhau: Bố quan: mũ làm bằng vải gai đen, Bì biện: mũ làm bằng da hươu trắng, Tước biện: mũ màu đỏ và đen có đỉnh bằng phẳng.)
Khoảnh khắc lòng ta bỗng tỏ rõ thế nào là chớp mắt một cái trăm năm trở thành dĩ vãng, năm nào còn nằm khóc trong lòng cha bây giờ thì đã trở thành một người trưởng thành gánh nghiệp nước trên vai.
Sau lễ quan là tiệc rượu, mọi người đều dốc hết sức lực chuốt say ta, tiếng cười nói không ngớt đẩy lùi sự u ám của chiến tranh kéo dài mấy ngày qua. Ta nào ngờ lúc này đây ta đang vui vẻ quên trời đất cũng là lúc tính mạng của Tiểu Giảo đang như ngàn cân treo sợi tóc.
Đêm Tết Nguyên Tiêu năm ngày sau đó, ta đang ngồi vắt vẻo ăn đến chén chè thang viên thứ ba của thím Lưu thì trong cung truyền tin Hoàng thượng bị ám sát trên đường trở về từ đàn tế thần tại Diên Hy môn. Hiện giờ không rõ sống chết.
Lúc này ta mới hiểu vì sao lão Trần lại nói sau tiết Nguyên Tiêu thì không về được nữa, hóa ra không phải là ám sát mà là chính biến được sắp đặt từ trước.
Ta buông chén chè vội vội vàng vàng chạy đến nhà lão Trần, lão biết được ngày xảy ra chính biến ắt sẽ nắm rõ tình hình trong cung lúc này.
Vì sao ta phải gồng mình mà sống tiếp thế này chứ, tất cả là vì Tiểu Giảo, vì ta không muốn đời sau sách sử sẽ ghi lại nó là ông vua mất nước, vì ta không muốn cuộc sống của nó cũng sẽ tồi tệ như ta.
Đã giữa tháng một nhưng tuyết vẫn còn dày, ta đạp trên con đường nhỏ gập ghềnh nhiều lần vấp ngã nhưng vẫn ngang bướng đứng dậy bước tiếp, lòng bất an gấp vạn.
"Tiểu Giảo như thế nào rồi? Vì sao không dưng lại bị ám sát chứ, nó đã sống an phận vậy rồi mà bọn chúng vẫn chưa hài lòng ư?"
"Ngươi bình tĩnh lại đi, ngồi xuống uống ly nước đã."
Ta không trả lời cũng không buồn động đậy, tự thì thầm với bản thân:
"Tiểu Giảo, nó chỉ là đứa trẻ thôi mà, mấy người các ngươi hoàn toàn không hiểu nó là đứa trẻ đáng thương đến thế nào."
"Tiểu Hoàng đế vẫn còn sống, chỉ là hốt hoảng nên tạm thời ngất đi mà thôi. Đã có người bảo vệ rồi ngươi đừng lo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!