Lúc tôi đang ngủ say
sưa, cả người chợt cảm thấy lạnh lẽo. Tôi mở mắt ra liền nhìn thấy Dịch
Tiểu Liêu đang ôm chăn trong tay, đôi mắt to nhìn tôi chằm chằm. Tôi
chớp mắt, không kiềm chế được lẩm bẩm nói, "Gặp quỷ rồi ..." di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ônLàm sao có thể nằm mơ thấy Dịch Tiểu Liêu chứ? Nhất định là tối hôm qua bị
Dịch Bách Sanh giáo huấn, thần kinh não căng thẳng quá độ, sinh ra ảo
giác.
Vì vậy, tôi trở mình định ngủ tiếp.
Dịch Tiểu Liêu
khẽ chớp lông mi, nhặt lên cái gối ôm bên cạnh đánh về phía tôi. Kinh
nghiệm đau thương ngày trước đã sớm khiến thân tôi nhẹ như yến, tôi bén
nhạy nhảy lên từ trên giường, lại theo bản năng thốt lên, "Mẹ nó, thì ra không phải nằm mơ!"
๖ۣۜdi
-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Dịch Mộ Tranh, dám nói "mẹ nó" nữa thử xem!"
Dịch Tiểu Liêu cực kỳ giận dữ, đảo mắt nhìn chung quanh , hình như lại đang tìm thứ gì đó để tập kích tôi.
Tôi đề phòng chú ý từng cử động của mẹ mình, còn chưa từ trong giấc mộng
phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ cũng nhanh chóng xoay chuyển một vòng
trong vài giây ngắn ngủi này. Tiếc rằng thật sự nghĩ không ra mình đã
trêu chọc vị tổ tông này lúc nào, phải biết mẹ không vui, chính là Dịch
Bách Sanh không vui. Dịch Bách Sanh không vui, thì có người sắp gặp xui
xẻo rồi.
Mà người này thường thường chính là tôi, người thuần lương nhất ở nhà. rồi...
Tôi đang thất thần, trên mông lại thật sự phải chịu một bàn tay, sức lực này, không nhẹ chút nào.
Tôi hoàn hồn ngay lập tức, tỉnh táo trợn mắt lên giận dữ nhìn mẹ mình, "Mẹ, con 20 tuổi rồi ! 20 rồi biết không? Không được đánh vào mông con nữa!
!"
Dịch Tiểu Liêu không hề có chút cảm giác tội ác nào khi dùng
cách xử phạt về thể xác đối với con mình, chỉ tay vào trán của tôi kêu
lên, "Con bé này, không ra sao, bây giờ thấy sinh viên không thú vị, nên muốn có một đoạn tình yêu thầy trò hả ?"
Đầu tôi oanh một tiếng
nổ tung, dự cảm xấu từng chút từng chút dâng lên từ đáy lòng, sau lưng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!