Tuy cũng biết quá trình sinh nở sẽ rất khổ sở, nhưng cảm giác đau đớn này đến khi bản thân tự kiểm nghiệm thì mới hiểu được tình mẫu tử vĩ đại cỡ nào. Từng cơn co thắt khiến cho toàn thân tôi ướt đẫm, giờ phút này tôi không còn suy nghĩ được bất cứ điều gì, mồ hôi chảy ròng ròng dính hết lên khuôn mặt tái nhợt, hai chân vô lực cong lên.
Tôi không dám tưởng tượng người đang khóc, đang gào thét kia lại là chính mình, cũng không dám nghĩ bản thân lại thảm thiết như thế?
Nhưng chỉ bằng một từ thảm thiết này khó có thể hình dung được hiện thực bây giờ.
Đây quả thật không giống như đang sinh con, mà giống như đang đặt mình trong rạp chiếu phim, dõi mắt quan sát một bộ phim kinh dị.
Tôi thật hoài nghi cục cưng của mình vừa sinh ra liền khóc lớn hoàn toàn là do bị khiếp sợ bởi tiếng thét chói tai của mẹ nó.
Ngước nhìn lên trần nhà màu trắng, một mình tôi nằm ở trên bàn sinh vẫn cố gắng điều hòa hơi thở để giảm bớt đau đớn. Nữ y tá trẻ ngồi bên cạnh, trên tay là cuốn Tạp chí Thời trang, đọc một cách say sưa, sau đó còn rôm rả bình luận về người mẫu nam trên trang bìa, nhìn những bóng hồng nhẹ nhàng lượn đi lượn lại đầy phòng, tôi tò mò nghiêng đầu liếc mắt nhìn, thiếu chút nữa là nôn ra máu.
Mẹ nó chứ, đó không phải là chồng tôi sao? !
"Nhìn bắp tay này đi, chậc chậc, vừa nhìn qua liền biết là dân thể thao rồi!". Y tá A vừa lắc đầu vừa cảm khái, còn đưa tay sờ sờ phía trên: "Đây không phải là P sao?".
Có chồng cô mới là P đấy, cả nhà cô đều là P cả! Tôi vừa đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, còn vừa không quên oán thầm, cũng biết sau khi lên bìa tạp chí sẽ không tránh được có chuyện như vậy, nhưng khi thấy người khác nhìn ảnh chồng mình rồi chảy nước miếng thì…, tại sao ngay trong thời điểm quan trọng này lại khiến tôi phân tâm như thế chứ, vì sao chứ?
"Aiz, loại đàn ông lạnh lùng đẹp trai này vừa nhìn chính liền biết chỉ có thể đứng ngắm từ xa mà không thể với tới, nhưng nếu đặt ở trong nhà làm tượng điêu khắc thì cũng không tệ lắm. Không có giá trị thực dụng nào!". Y tá B lộ tỏ vẻ khinh thường, cảm thấy lời của mình rất chí lý.
Đồ hồ ly, không ăn được nho liền nói nho chua, tôi lặng lẽ khinh thường.
"Cũng không đúng ..., nếu có thể lấy được một người chồng đẹp trai như vậy, kể cả có đặt ở trong nhà làm điêu khắc cũng thật vui tai vui mắt mà. Hơn nữa, với thân hình này, vừa nhìn liền biết năng lực OOXX mạnh đến thế nào rồi!".
Phụt... lời của Y tá A khiến cho tôi thiếu chút nữa là nội thương, CMN, có thể đừng ở trước mặt tôi mà trắng trợn bàn luận về năng lực kia có mạnh hay không sao? Tử cung co rút càng lợi hại, ngay cả chút hơi sức tặng mấy ánh mắt căm giận về phía kia cũng không có.
Có lẽ thấy tôi cứ một mực trừng to mắt, y tá A rốt cuộc cũng có lương tâm, biết đi tới an ủi: "Aiz, cố gắng nhịn thêm chút nữa, bên dưới cũng đã mở được bốn phân rồi. À mà đúng rồi, chồng em đâu, gọi anh ta vào đút cho mấy miếng socola để bổ sung thể lực đi. Thời điểm cần dùng sức vẫn còn dài mà!".
"..." Tôi yên lặng nhắm mắt lại, run rẩy nói: "Chồng em... Không có ở đây, chị gọi giúp mẹ em vào đây đi!".
Hai y tá đưa mắt nhìn nhau, mặt đầy vẻ đồng tình nhìn tôi nói: "Vậy lúc sinh chồng em cũng không ở…" hai người ăn ý nuốt xuống nửa câu sau, nhưng trong mắt lại ánh lên ba chữ: "Thật, đáng, thương" thật to, thật rõ ràng.
Tôi im lặng nhìn lên trần nhà, nếu nói cho mấy người này biết, người đàn ông mà họ đang âm thầm khinh bỉ lại chính là người mà mới vừa rồi họ muốn đặt ở trong nhà để vui tai vui mắt thì nhất định sẽ gây ra chấn động không nhỏ đâu nhỉ?
Không nhớ rõ phải ngây người trong phòng chờ sinh mất bao lâu, tất cả đều giống như một giấc mộng dài không có thật. Nhưng cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại đó lại chân thật nhắc nhở tôi rằng... bản thân xác thực đã trải qua một cuộc lột xác từ một người phụ nữ trở thành một người mẹ đích thực.
Cục cưng sau khi ra đời liền cất tiếng khóc đầu tiên, cứ vang vọng quanh quẩn mãi ở bên tai tôi.
Trong lòng tôi không ngừng tỏa ra từng đợt sóng rung động, mãnh liệt tuôn trào ra hốc mắt, thì ra con người ta đã được kế thừa như vậy. Tôi cảm nhận được một cách chân thực một sinh mệnh nhỏ chào đời như thế nào, nước mắt không khống chế nổi tuôn ra nóng hổi, vừa mỉm cười vừa nhắm mắt lại.
"Chúc mừng, là một bé trai, nặng ba cân ba, rất khỏe mạnh!". Vị bác sĩ đỡ đẻ đeo khẩu trang, mắt cười cong cong như vành trăng khuyết cúi xuống nói với tôi, sau đó vừa giúp tôi lau mồ hôi, vừa dặn dò: "Nghỉ ngơi nhiều vào nhé!".
"..."
Ah, không phải nên bế cục cưng đến cho tôi xem một chút sao? Trên TV không phải đều chiếu như vậy sao chứ? !
Tôi oán niệm nhìn chằm chằm vị bác sĩ và mấy y tá đang bận rộn kia, nhưng toàn thân lại suy yếu đến mức không thốt nên nổi lời nào, mơ màng nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu càng ngày càng mơ hồ, dần dần chìm vào trong vùng tăm tối.Chờ đến lúc tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt là bình dịch trong suốt, chất lỏng không màu chậm rãi chảy vào trong cơ thể. Tôi mờ mịt quay đầu, thấy người nào đó nằm bên mép giường, lộ ra nửa gò má, dưới vành mắt có vết thâm nhàn nhạt, sắc mặt đầy mệt mỏi.
Tôi giơ tay lên nhẹ nhàng đã biết ca mổ rất thành công, cũng biết anh đã hậm rãi mở mắt ra, tôi khẩn trương nhìn chăm chú vào người trước mặt. Mặc dù trước đó đã biết ca mổ rất thành công, cũng biết anh đã khôi phục thị lực, thế nhưng lúc mặt đối mặt, đưa mắt nhìn vào nhau, tôi vẫn không nhịn được mà khẩn trương.
Trong con ngươi đen nhánh có bóng dáng nho nhỏ của tôi, ánh sáng trong vắt sáng ngời lưu động chớp lóe. Tôi nắm chặt tay, nuốt nuốt nước bọt, khẽ cất lời "Co ----------"
Cola cúi đầu, chính xác hôn lên môi tôi. Bốn mắt nhìn nhau, anh cong cong lên khóe mắt, chậm rãi trằn trọc, rồi nhỏ giọng nói "Bảo bối, anh yêu em!"
Tôi đờ đẫn nhìn anh, ngu ngơ giơ tay lên, quơ quơ trước mắt người nào đó.
Cola mỉm cười cầm lấy tay tôi đặt ở bên môi hôn lên "Đã là mẹ rồi, sao vẫn trẻ con như vậy!"
"….." Tôi mím môi, nhìn anh hồi lâu, cuối cùng không kìm được túm chặt tay áo của anh khóc ra thành tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!