Chương 6: (Vô Đề)

Đang dây dưa, tôi chỉ mơ hồ thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của Lục Duệ Bạch, một đôi mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Nam. Quyền cước đánh trả Lâm

Cẩn Nam cũng là không lưu lại một phần tình cảm nào , Lục Duệ Bạch như

vậy tôi chưa từng thấy qua, thì ra dưới bề ngoài cò vẻ nho nhã kia cũng

có một mặt hung ác đáng sợ như vậy.

Tôi ho khan vài tiếng, cổ họng ngứa ngáy, thanh âm khàn khàn hô lên một tiếng, "Cola ——"

Lâm Cẩn Nam buông Lục Duệ Bạch ra, trầm mặc nhìn anh ta một hồi mới chậm

rãi đi về phía tôi, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người đem quàng lên

người tôi. Lúc cậu ấy đưa tay ôm tôi, tôi không hề do dự ôm cổ cậu ấy.

Lâm Cẩn Nam mang tôi rời khỏi đó, tôi cuối cùng vẫn quay đầu lại liếc

nhìn Lục Duệ Bạch. Anh ta ngồi ở chỗ đó, nhè nhẹ xoa khóe môi, tôi không hiểu ánh mắt anh ta nhìn tôi, so với lúc trước càng khó hiểu hơn.

Đoạn đường đi ra khỏi hồ bơi, Lâm Cẩn Nam cũng không nói chuyện, tôi dựa vào lồng ngực của cậu ấy, bên tai là cái cổ ấm áp của cậu. Tôi ngẩng đầu

nhìn cậu ấy, chỉ thấy cậu ấy mím chặt môi, mơ hồ còn có vết bầm nhàn

nhạt. Chần chừ một lúc, tôi vẫn giơ tay sờ lên vết thương, "Đau không?"

"Không đau."

Lâm Cẩn Nam lạnh lùng ném ra hai chữ. Tôi cũng không dám nói nữa, biết rõ

lúc này tốt nhất không nên chọc cậu ta. Mỗi lần đánh nhau xong, sự hung

hăng quanh người cậu ta đều thật lâu mới có thể tiêu tan, bộ dáng người

sống chớ lại gần. Tôi sợ cậu ấy giận chó đánh mèo tôi, nên ngoan ngoãn

vùi trong ngực cậu ấy không dám động.

Đường đến bãi đậu xe thật

dài, giống như đi thế nào cũng đi không tới vậy, thân thể tôi cứng ngắc, để làm dịu không khí, tôi tự cho là hài hước toét miệng hỏi cậu ấy,

"Aiz, Lâm Cẩn Nam, bộ dạng cậu mỗi lần đánh nhau xong đều giống như

người khác thiếu nợ tiền cậu ấy, về sau có thể gây bạo hành gia đình hay không?"

Lâm Cẩn Nam dừng lại bước chân, ý vị không rõ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không được tự nhiên rũ mắt xuống, "Gì vậy, bị vạch trần nên thẹn quá

hóa giận hả… Muốn đánh nhau thì để hôm khác, tôi hôm nay không…"

"Dịch Mộ Tranh." Cậu ấy thả tôi xuống đất, đôi tay lại quấn trên eo tôi kéo

tôi vào sát trong ngực, cũng không để ý tôi giãy giụa, nghiêm túc nhìn

kỹ tôi, "Tôi lặp lại lần cuối cùng, cậu muốn chạy trốn tôi thì tùy cậu,

muốn giả ngu tôi cũng phối hợp với cậu. Nhưng, đừng thử thách tính nhẫn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!