Chương 5: (Vô Đề)

Tôi rốt cuộc cũng

hiểu rõ ý đồ của Lục Duệ Bạch rồi, anh ta căn bản cũng không thích tôi,

rõ ràng là đang hãm hại tôi. Khi anh ta vô số lần chẳng biết tại sao lại xuất hiện chung quanh tôi, lại vô số lần cổ cổ quái quái mời mọc tôi,

cái thanh danh vốn không ra sao của tôi càng lúc càng tệ.

Tôi bị

ghét bỏ, chỉ cần là lớp học mà Lục Duệ Bạch dạy, thì ánh mắt của cả đám

nữ sinh háo sắc nhìn về phía tôi từ khinh bỉ biến thành khinh bỉ cấp cao nhất. Trong lòng tôi vừa uất ức vừa căm phẫn, đây đều là ánh mắt gì vậy hả. Rõ ràng là cái tên ra vẻ đạo mạo đó quyến rũ tôi! Nhưng lời đồn đãi chính là bắt đầu bay đầy trời, tôi cũng càng thêm bị yêu ma hóa.

Cái tên Lục Duệ Bạch này chỉ sợ thiên hạ không loạn, buổi trưa tôi cùng

Đinh Kỳ Kỳ đang ăn cơm, anh ta không biết từ xó xỉnh nào nhảy ra, quang

minh chính đại ngồi bên cạnh tôi, lại còn đem một phần cánh gà Coca đặc

biệt mê người đặt trước mặt tôi. Tôi nhìn mấy cái cánh nhỏ tỏa hương bốn phía bên trong hộp cơm, mà nuốt một ngụm nước bọt, nhưng nghĩ đến lực

sát thương của người này, vẫn phải không dấu vết xê dịch qua bên cạnh,

vẻ mặt tràn đầy phòng bị nhìn anh ta.

Lục Duệ Bạch nhíu mày nhìn tôi, có điều ngụ ý, "Không ăn sao? Đặc biệt làm cho em."

"... Là thầy làm?" Tôi có chút bất ngờ, ánh mắt bay tới những ngón tay thon dài nhẵn nhụi của anh ta.

"Đúng vậy, nghe nói em rất thích ăn, mới vừa học, nếm thử đi." Anh ta mỉm

cười đẩy hộp cơm đến trước mặt tôi, chống cằm nhìn tôi, một đôi mắt tràn ngập mong đợi.

Đinh Kỳ Kỳ trợn mắt thật lớn, tôi thật sợ đôi

đồng tử xinh đẹp của cô ấy sẽ rơi vào trong mâm cơm trước mặt. Cô ấy

lặng lẽ nói thầm ở bên tai tôi, "Cậu rốt cuộc học được Vu thuật ở đâu,

nghề nghiệp huy hoàng nhất trên đời này a, cư nhiên cứ như vậy bị cậu

quyến rũ…"

Tôi đầu đầy hắc tuyến, mẹ nó, các cô ấy từng người

một, rốt cuộc là con mắt thế nào mà nhìn ra tôi muốn dụ dỗ anh ta? Mặc

dù khuôn mặt của anh ta có chút làm cho người ta muốn tội phạm, mặc dù

vóc người cao to âu phục phẳng phiu quả thật có chút làm cho tôi muốn

đổ. Nhưng tôi có đạo đức đó, tôi có tôn nghiêm đó, đối với thằng cha

khiến tôi mang tiếng xấu, tôi luôn luôn không muốn gặp nhất.

Tôi ho một tiếng, nghiêm mặt nói, "Thầy Lục, cái đó, em tuổi còn nhỏ, trong nhà không cho em yêu đương."

"Ưmh, ý của em là muốn tôi chủ động nói chuyện cùng ba mẹ của em?" Lục Duệ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!