Cola mím môi không nói, tôi không còn cách nào đành thoáng lui về phía sau một bước, chăm chú nhìn người trước mặt. Cola lạnh lùng, hai tay xuôi ở bên người siết chặt, hiển nhiên không muốn nói nhiều thêm một câu, chúng tôi cứ giằng co mãi như vậy.
Lúc chạy tới đây tìm cậu ấy tôi đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, một người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể không giãy giụa, không nghi ngờ, đối với tôi thực không có lòng tin, đối với tình yêu quá mức non nớt của chúng tôi lại càng không có lòng tin. Tôi rất bực mình, tuy nhiên lại không thể phát hỏa được với người nào đó.
Nhìn cậu ấy như vậy, tôi chỉ biết đau lòng, hoàn toàn không trách cứ được một câu.
Sự tin tưởng của cậu ấy không phải dựa vào một câu nói của tôi hoặc là nửa khắc hay hơn một khắc là có thể hình thành, vì thế tôi tuyệt không nóng nảy. Tôi đưa tay đặt lên mặt của cậu ấy, từ từ điều chỉnh để cho Cola nhìn thẳng vào mình: "Lâm Cẩn Nam, em có cả đời để từ từ dây dưa cùng anh..."
Hô hấp nặng nề của Cola phả vào chóp mũi tôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Trên mặt hơi giãy giụa, lông mày nhíu lại thật sâu nhưng vẫn không nói gì. Rồi sau đó lại bắt đầu gạt tay tôi ra, thuận thế tôi liền khoác lên cánh tay của cậu ấy, một cái tay khác thì vừa vặn đặt ở bên hông: "Trở về thôi? Anh không thể bị dính mưa được".
Cô gái nhỏ vừa chạy đi lấy ô từ xa xa chạy tới, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi, dường như đang suy đoán mối quan hệ của chúng tôi là gì.
Tôi mỉm cười nói với cô ấy: "Chào em!".
Ánh mắt của cô ấy đảo qua đảo lại giữa tôi và Cola, lại thật nhanh liếc xuống cánh tay đang bị tôi khoác lên của cậu ấy, chần chừ gọi: "Lâm tiên sinh ——"
Cola từ từ rút tay ra, đưa tay vẫy vẫy ý bảo cô nhóc kia tới đây đỡ mình. Cô hộ lý nhỏ khiếp sợ nhìn tôi một cái, rồi bước nhanh đến gần, giương ô lên che cho Cola, đỡ cậu ấy đứng trước mặt tôi.
Tôi nhìn bọn họ, không hề nói gì, dẫn đầu xoay người đi về phía biệt thự. Tôi không biết con đường mình sẽ đi dài thế nào, trước kia đều là Cola đứng đó đợi tôi, nhiều năm như vậy cậu ấy cũng chưa từng buông tha. Hiện tại, đến phiên tôi tới công hãm cậu ấy, xem xem tim của Cola rốt cuộc cứng rắn đến mức nào, điều mà từ trước tới nay tôi chưa bao giờ tìm hiểu.
Trong gió biển hỗn tạp, hạt mưa rơi đôm đốp trên người tôi, có chút lạnh, tôi chà xát cánh tay, không nhịn được quay đầu lại nhìn người phía sau. Cô hộ lý nhỏ rất có kiên nhẫn, cũng rất có kinh nghiệm, đỡ cậu ấy đi từ từ, thỉnh thoảng sẽ nhỏ giọng nói với cậu ấy mấy câu. Mặt của Cola không chút thay đổi, còn âm u hơn cả thời tiết hiện tại.
Biết rõ cậu ấy đối mặt với mình sẽ không được tự nhiên, quả thực tôi đã nóng vội rồi.
Tôi quay đầu, bước chân cũng không tự giác chậm lại, trong lòng rất khó chịu. Những hạt mưa lất phất phía chân trời càng khiến tôi không thở được. Chợt đỉnh đầu tối sầm lại, tôi xoay người, liền thấy được vẻ mặt lúng túng của cô hộ lý nhỏ, cô bé quanh co nói: "Lâm tiên sinh nói... Chị cũng không thể mắc mưa..."
Tôi lại quay ra nhìn người đang đứng ở cách đó không xa , tầm mắt trong nháy mắt liền trở nên mơ hồ, thật là đồ ngốc mà.
Cô bé hộ lý cau mày, bất đắc dĩ nhìn tôi và Cola nhìn nhau, cuối cùng thở dài, kín đáo đưa cái ô trong tay cho tôi: "Aiz, hay là để em gặp mưa đi, hai anh chị cứ từ từ mà nhìn".
Rồi bỗng nhiên, cô bé lại tiến tới bên tai tôi, mặt giảo hoạt nhỏ giọng nói: "Không phải Lâm tiên sinh đang xấu hổ đấy chứ?"
Tôi kìm nén không bật cười, đưa ngón trỏ lên môi ý bảo cô bé im lặng chút: "Lúc anh ấy xấu hổ rất dễ nóng nảy ——"
"Tiểu Tư, dong dài gì nữa đấy!", quả nhiên Cola quay về phía bên này rống lên, âm thanh rất lớn. Những lúc xấu hổ, người này vẫn thường cao giọng để che giấu sự bối rối của mình.
Tiểu Tư che miệng cười trộm, mở to mắt nhìn tôi, sau đó liền đưa hai tay lên che đầu vọt vào trong mưa.
Tôi cầm ô đến gần, cẩn thận cầm tay của cậu ấy nói: "Tiểu Tư về rồi!".
Cola nghe thấy giọng tôi, mày càng nhíu chặt hơn, xanh mặt nói: "Con bé chết tiệt kia thật không chuyên nghiệp, trừ hết tiền thưởng tháng này".
Tôi muốn bật cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, chỉ lay lay cánh tay của cậu ấy đề nghị: "Đi thôi, em đỡ anh".
Dìu cậu ấy đi, tôi cảm giác như trái tim của mình cũng sắp nhảy ra ngoài. Không kìm được ngẩng đầu lên nhìn mặt người nào đó. Mái tóc mới khiến cho khuôn mặt trở nên cương nghị hơn, cằm lại lún phún có râu, áo sơ mi bởi vì dính nước nên dính sát vào người. Tôi đưa tay vuốt ve cánh tay của cậu ấy, dịu dàng hỏi: "Lạnh không?".
Toàn thân Cola cứng đờ, quay đầu lại, cho dù không thấy được nhưng vẫn hung hăng trừng tôi đáp: "Chúng ta đã chia tay, đừng có nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của tôi!".
Nét mặt của tôi trong nháy mắt liền trở nên rạng rỡ: "Có quỷ mới muốn chiếm tiện nghi của anh, em chỉ quan tâm xem anh có khỏe không thôi".
"Vậy dùng miệng nói là được, đừng có động tay động chân". Cola lạnh lẽo hất móng vuốt của tôi vẫn đang dính vào trên cánh tay của mình ra, khinh thường quay đầu đi.
Tuy có hơi tức giận thở hổn hển nhưng ngay sau đó vẫn quy củ đỡ lấy người nào đó, trong lòng âm thầm thề: Lâm Cẩn Nam, về sau xem em thu thập anh thế nào!Trở lại biệt thự, thím Ngô người lúc trước mở cửa cho tôi liền bảo tôi đi tắm, sau đó liền cùng tiểu Tư đỡ Cola vào phòng ngủ của cậu ấy. Tôi lau lau mái tóc ẩm ướt, vừa sững sờ, rất nhanh liền ý thức được một vấn đề quan trọng. Vì thế sải bước vọt vào, thấy thím Ngô đang cửi cúc áo sơ mi cho Cola, gấp đến độ kêu to: "Thím Ngô!".
Thím Ngô và tiểu Tư cùng quay đầu lại nhìn ta, Cola ngồi ở trên giường, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía này. Tôi sờ sờ mũi, không được tự nhiên ho một tiếng: "Cái đó... Nếu không hay là để cháu giúp anh ấy ..."
Thím Ngô cười cười, phất phất tay, đáp: "Không có việc gì, Dịch tiểu thư, cô cứ đi tắm đi, không lát nữa lại bị cảm. Ở đây có tôi và tiểu Tư là được rồi".
Vì có thím và tiểu Tư cho nên mới phiền toái đấy! Tôi buồn bực cầm chặt khăn lông trong tay, thấy cúc áo áo sơ mi của người nào đó đã bị mở ra toàn bộ, rồi bắt đầu cửi áo ra đưa cho tiểu Tư mang vào nhà tắm. Mắt của tôi khi nhìn thấy tay của thím Ngô bắt đầu chiểu đến dây lưng của Cola, nhất thời liền gào khóc: "Thím Ngô, cái này cứ để cháu, thím cứ đi làm việc đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!