Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, siết chặt điện thoại di động khiến nó cũng phải nóng lên. Cái số kia, dù cho có xóa sạch thì thế nào chứ, nó đã sớm khắc sâu trong đầu tôi từ lâu rồi. Tôi do dự một hồi, vẫn ấn nút gọi, quả nhiên tắt máy như trong dự liệu.
Cho dù không ngừng tự nói với mình, chúng tôi đã chia tay, cậu ấy có thế nào tôi cũng đều không quản được, cũng chẳng có liên quan gì cả. Nhưng, tôi vẫn không khống chế được mà suy nghĩ lung tung. Cuộc sống lại một lần nữa bị náo loạn triệt để, Lâm Cẩn Nam đúng là oan gia của tôi mà, chỉ cần thỉnh thoảng ném ra một trái bom là có thể khuấy đảo cuộc sống của tôi đến trời long đất lở, hỗn loạn không chịu nổi.
Vì thế liền tức tốc gọi điện thoại cho Trà Xanh, tôi biết rõ, cậu ấy và Cola vẫn còn liên lạc với nhau, anh ấy nhất định biết tình trạng gần đây của Cola.
Trà Xanh ở trong điện thoại trầm mặc đến mức khiến tôi thực hoài nghi không phải tên này đang để điện thoại sang một bên mà làm chuyện khác, mẹ nó chứ, không phải đang hỏi anh ấy tình trạng gần đây của Lâm Cẩn Nam hay sao? Chẳng lẽ còn sợ tôi yêu quá hóa hận âm thầm trả thù sau lưng! Tính cách của tôi vặn vẹo đến mức này sao chứ?
"Chuyện của cậu ấy em cũng đừng hỏi làm gì, nếu đã lựa chọn chia tay, thì chắc chắn cậu ấy có lý do của riêng mình".
Trà Xanh chỉ thốt lên một câu như vậy liền ngắt điện thoại. Tôi trừng mắt nhìn cái điện thoại trong tay, tôi cũng tuyệt không tò mò lý do chia tay, chỉ tò mò rằng tại sao cậu ấy lại nghỉ học! Đại học N dầu gì cũng là một trong những trường hàng đầu cả nước, vậy cậu ấy còn nghỉ làm gì?
Mặc kệ chuyện này có quan hệ gì với tôi hay không, coi như chỉ làm bạn bè, thì tôi quan tâm cậu ấy một chút cũng không có gì quá đáng chứ?
Phía Trà Xanh không thăm dò được tin tức gì, điện thoại của Cola thì lại cứ tắt máy. Tôi thật sự hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đi tìm dì Tần hỏi thăm. Vừa mới bắt đầu còn vồ hụt mấy lần, trong lòng sốt ruột không thôi, luôn có cảm giác nóng ruột nóng gan không yên.
Một tuần sau, cuối cùng cũng tìm được dì Tần. Lúc dì ấy mở cửa nhìn thấy tôi cũng tuyệt không bất ngờ chút nào, chỉ nở nụ cười đầy gượng ép: "Cháu đến rồi!".
Trong lòng chợt có cảm giác việc này ai cũng đều biết cả chỉ có mình tôi là không hay biết gì, dáng vẻ dì Tần đầy trầm mặc khiến cho tôi càng thêm lo lắng. Mới vừa ngồi xuống ghế sô pha tôi liền đi thẳng vào vấn đề: "Dì à, Cola... Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?".
Dì Tần trầm mặc nhìn tôi, có chút chần chừ, nhưng sau đó vẫn chậm rãi nói: "Cola là con trai của dì, nhìn thằng bé chịu khổ như vậy... dì thực sự rất đau lòng. Quả Cam, cháu thật sự yêu nó chứ?".
Tuy tôi không hiểu lắm câu này của dì Tần có ý là gì, nhưng vẫn gật đầu, trịnh trọng bày tỏ: "Mặc dù cháu có chút mơ hồ, không hiểu rốt cuộc tại sao anh ấy lại đề nghị chia tay, nhưng mà cháu rất yêu anh ấy, chưa từng thay đổi".
Dì Tần trầm lặng ngồi yên rồi lại thở dài nói: "Cháu còn trẻ như vậy, thật có thể tiếp nhận sao? Nếu như không thể, dì hi vọng cháu đừng đến tìm nó nữa, hiện tại cắt đứt, đối với Cola cũng là một sự giải thoát. Nếu như sau này , cháu không chịu đựng được mà rời đi, thì thằng bé thật sự sẽ hỏng mất, so với hiện tại... Còn hỏng bét hơn..."
Tim của tôi liền nhảy gia tốc, cảm giác sợ hãi lan khắp toàn thân, lại không dám nghĩ tiếp. Khẩn trương nhìn dì Tần, hỏi: "Nhưng, Cola, anh ấy ——"
"Nó bị mù rồi, tai nạn xe năm đó làm cho gáy bị tụ máu, đè lên dây thần kinh thị giác, phát hiện quá muộn, giải phẫu cũng thất bại rồi. Trước Tết, sau lần cuối cùng gặp cháu thì cái gì cũng không nhìn thấy được ——". Dì Tần nói bằng giọng đứt quãng, hơi nhếch môi: "Lúc ấy, nó thế nào cũng không muốn để cho cháu phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, mà dì và bà nội của nó cũng ở ngay sát vách".
Nhớ tới ngày đó, sắc mặt Cola tái nhợt, đôi mắt lại bình tĩnh vô hồn... Thì ra là, tôi thế nhưng lại bỏ qua nhiều như vậy. Tôi thật sự đáng chết, còn cao giọng mắng cậu ấy mà chưa bao giờ lưu ý đến những biểu hiện bất thường. Mà bản thân tôi lúc ở bên cạnh cậu ấy cứ hi hi ha ha, không hề biết rằng một thân một mình Cola phải chịu nhiều đả kích khổ sở như vậy, trong lòng liền ẩn nhẫn đau đớn, Lâm Cẩn Nam, anh còn có thể ngu ngốc hơn chút nữa không?
Dịch Mộ Tranh, sao mày lại cứ chậm lụt mãi như vậy!
"Ngày ấy, lúc cháu đi rồi, nó cũng không nói chuyện với ai, cứ một mình ngồi ở đó thật lâu ——", hốc mắt dì Tần ửng hồng, giơ tay lên lau lau: "Lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé khổ sở đến thế, nếu như có thể, dì thật sự muốn lấy hai mắt của mình đưa cho thằng bé, nó chỉ mới 22 tuổi thôi mà".
Vành mắt nóng lên, tôi nhắm mắt lại, ngập ngừng nói không ra lời. Thật vất vả mới thốt ra được câu: "Dì à, Cola đang ở đâu? Cháu muốn gặp anh ấy".
Dì Tần dường như có điều suy nghĩ nhìn tôi nói: "Quả Cam, cháu biết ở cùng với Cola có ý nghĩa gì không? Thằng bé mù rồi, không nhìn thấy gì cả. Có lẽ cả đời này đều như vậy, không làm được bất cứ việc gì, cháu ... Dì vẫn muốn nhắc đến câu nói kia, nếu như không tiếp nhận nổi, thì cứ tách ra thì hơn. Chú dì không hề trách cháu đâu, chuyện phát triển đến bước này, ai cũng không ngờ tới được".
Tôi sửng sốt, không ngờ dì Tần sẽ nói ra những lời này. Cắn chặt môi dưới, trong đầu tôi không ngừng thoáng qua hình ảnh ở bên cậu ấy mấy năm vừa qua, khi còn nhỏ thì tác oai tác quái, thời niên thiếu lại trẻ trung mập mờ, chúng tôi cùng nhau vượt qua nhiều năm tháng, hỉ nộ ái ố, mỗi một cung bậc cảm xúc đều xuất phát vì đối phương.
Nguyên nhân khiến cậu ấy bị mù là do tôi gián tiếp tạo thành, đau lòng tự trách nhất định là phải có, tôi không biết mình có thể cho làm được gì cho cậu ấy, nhưng mà tôi nhất định sẽ ở bên cạnh, mỗi khi cậu ấy cần, một khắc cũng không rời đi. Chúng tôi đã làm bạn với nhau mấy chục năm, đã sớm là một bộ phận không thể tách rời, bất luận cậu ấy có như thế nào, tôi đều sẽ không từ bỏ.
Tôi biết rõ, chỉ cần là người đó, tôi đều có thể vui vẻ chịu đựng.
"Dì à, dì cứ yên tâm, chuyện dì lo lắng, vĩnh viễn đều sẽ không xảy ra đâu". Tôi kiên định bảo đảm, mặc kệ như thế nào, mù cũng được, như thế nào đều được, Cola vẫn sẽ mãi là người trong tim tôi, chưa bao giờ thay đổi.Ngoài ý muốn là, Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu cũng đã biết việc này từ lâu. Thảo nào lúc trước Dịch Tiểu Liêu còn muốn tôi đi học nữ công gia chánh cùng với một khóa sơ cứu cơ bản, thì ra thật sự là toàn thế giới đều biết chỉ gạt một mình tôi. Biết càng nhiều, tôi lại càng thêm đau lòng. Tên ngu ngốc kia, rốt cuộc đã âm thầm vì tôi làm biết bao nhiêu chuyện? !
Lúc đến biệt thự ở gần biển của chú Lâm đã là hoàng hôn, sau khi ấn chuông cửa liền thấy một dì tầm trung trung tuổi ra mở cửa, có lẽ dì Tần đã thông báo trước một tiếng nên dì ấy rất nhiệt tình, còn nói cho tôi biết Cola đã ra bờ biển giải sầu rồi.
Một khắc cũng không chậm trễ, ý nghĩ muốn gặp người nào đó ngay lập tức ngày càng mãnh liệt.
Tiếng sóng biển rất lớn, gió biển thổi tung làm tóc tôi rối bời, che khuất cả tầm mắt, đã đi dọc theo bờ cát một lúc lâu mà không thấy bóng dáng của ai kia đâu cả. Đột nhiên trời đổ mưa, tí tách rơi, theo gió biển hất vào mặt, ẩm ướt mặn mặn, mang theo cả vị tanh của nước biển.
Mưa dần dần nặng hạt, du khách tốp năm tụm ba chạy qua bên cạnh nhưng tôi vẫn không tìm được cậu ấy, ruột gan nóng như lửa đốt, cho dù biết cậu ấy sẽ quay về biệt thự nhưng lại tuyệt không muốn trở về để chờ đợi. Cola không thấy đâu, tôi lại chen chúc trong đám người vội vã, vừa nghĩ như vậy, vành mắt của tôi không tự chủ lại nóng bừng.
Mưa càng lúc càng lớn, tôi không thể làm gì khác hơn là trú tạm bên dưới ngọn hải đăng, nhìn thủy triều không ngừng lên cao, trong lòng lại ngũ vị tạp trần. Tôi thật sự là ngốc hết thuốc chữa, Cola nói không yêu liền tin. Cậu ấy vì tôi làm nhiều việc như vậy, dù gì cũng phải cảm nhận được một chút chứ? Cư nhiên lại đồng ý, lúc đó không biết cậu ấy đã khổ sở đến thế nào?
"Lâm tiên sinh, anh ở đây chờ, tôi đi lấy cái ô, vết thương của anh không thể dính nước mưa được, tôi rất nhanh sẽ quay lại thôi". Một giọng nữ tinh tế vang lên sau lưng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!