Chương 35: (Vô Đề)

"Biết rồi, tôi sẽ không nói cho Quả Cam đâu, tôi đâu phải là người không biết giữ mồm giữ miệng chứ! Ừ... Cậu an tâm ở đấy đi, hai ngày nữa là ra viện rồi, nghẹn hai ngày không chết được". Không biết Dương Chính

đang nói chuyện với ai, nhưng khi nghe cậu ta nhắc đến hai chữ Quả Cam

thì lập tức sửng sốt.

Quả Cam này hẳn là đang ám chỉ tại hạ bất tài là tôi đây đi?

"Ưmh, vậy thì ..." Dương Chính hình như muốn cúp điện thoại, tiếp đó bỗng nhiên lại nói, "Cola, chuyện này tôi thấy cậu nên tìm cơ hội nói rõ

ràng với Quả Cam đi!".

"..."

Tôi đưa tay vỗ vỗ vai Dương Chính, sau đó liền thấy được sắc mặt cả kinh thất sắc của cậu ta

trong dự liệu, điện thoại di động cũng thiếu chút nữa mất thăng bằng

trượt xuống đất. Dương Chính mở to mắt nhìn, sững sờ nói với người bên

đầu dây bên kia: "Không cần tìm cơ hội ——"

"..."Dọc theo đường đi Dương Chính cứ ấp a ấp úng, ý rằng có chuyện gì thì cứ

hỏi thẳng Cola nhà cậu là được, cậu ta cái gì cũng không biết. Nhìn cái

tâm ý có chết cũng không khai này của cậu ta, không phải là không biết,

trên mặt đã viết rõ rành rành: "Ông đây cái gì cũng biết, chỉ là không

muốn nói cho mày biết mà thôi!".

Tôi cũng không hỏi nữa, an toàn

lái xe vẫn là quan trọng nhất. Tôi không muốn chưa nhìn thấy Cola, đã

phải làm oan hồn trên giao lộ.

Phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không lấy gì là đẹp cho lắm, trên màn trời xanh thẳm chỉ có từng áng mây màu trắng lướt qua.

Gió nhẹ phất vào mặt, trong lòng lại loạn cực kỳ. Cola nhập viện rồi, nhưng lại không muốn nói cho tôi biết. Chỉ nghĩ đến điểm này tôi đã thấp thỏm không yên, điều này chứng tỏ rằng, bệnh của cậu ấy rất nghiêm trọng,

thậm chí còn muốn Dương Chính giúp mình nói láo để gạt tôi.

Đến

bệnh viện quân khu, Dương Chính quen đường đi nước bước dẫn tôi đi thẳng đến phòng bệnh trên tầng bốn. Thỉnh thoảng cậu ta lại quay đầu lại nhìn tôi, có lẽ thấy sắc mặt của tôi không được tốt lắm, liền lên tiếng an

ủi: "Này, đừng có lo lắng vớ vẩn, không phải bệnh nan y gì đâu, cậu giữ

nguyên sắc mặt như vậy mà vào có khi Cola còn giật mình trước ấy. Nhìn

sắc mặt cậu kìa, như vừa ở trong chảo nhuộm ra vậy!".

"..."

Tôi giơ tay lên xoa xoa mặt, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lo lắng trong

lòng lại. Dương Chính nói rất đúng, tôi không nên tự mình hù dọa mình,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!