Tôi "oa" một tiếng
khóc lên, Lâm Cẩn Nam trợn mắt nhìn tôi, bộ dáng kia đặc biệt ngốc.
Trong lòng tôi vui vẻ, nhưng trên mặt lại là biểu tình khóc đến rất
nhiệt tình. Lúc này dĩ nhiên không thể lộ ra một chút xíu manh mối nào,
Lâm Cẩn Nam từ trước đến nay rất giảo hoạt, chỉ cần tôi lộ ra chút sơ
hở, cậu ta nhất định sẽ khi dễ tôi gấp đôi. Nhìn bộ dáng mới vừa rồi kia của cậu ta không phải muốn hôn tôi thì cũng là muốn cắn chết tôi.
"Này, tôi trêu chọc cậu, sao cậu khóc?"
Lâm Cẩn Nam cúi đầu giúp tôi lau nước mắt, tôi đem nước mũi cọ hết lên
người cậu ta. Nước mắt thật ra đều là do hai ngày trước xem tiểu thuyết
ngược văn mà chảy ra, tôi cũng không biết làm sao mà nói khóc là khóc
được ngay, nói như vậy tôi thật có chút khả năng diễn xuất thiên phú.
Lâm Cẩn Nam cau mày, đoán chừng đang đau lòng cho cái áo sơ mi của chính
mình. Mỗi lần tôi vừa khóc cậu ta sẽ không có cách nào, quả nhiên chỉ có thể cứng ngắc mặc cho tôi giày xéo áo sơ mi trắng của mình. Khóc một
lúc tôi cảm thấy đã đỡ hơn, liền chậm rì rì chui ra khỏi cánh tay của
cậu ta, mới vừa di chuyển đến bên giường còn chưa kịp ù té chạy, Lâm Cẩn Nam đột nhiên đẩy ngã tôi lên trên giường.
Cậu ta cong người ép
sát xuống người tôi, một đôi mắt chuyên chú nhìn tôi chằm chằm, chân dài còn kẹp hai bên người tôi khiến tôi không thể động đậy.
"Làm… làm gì?"
"Quả cam..." Thanh âm của Lâm Cẩn Nam chợt có chút khàn khàn, ngón
tay phủ lên tóc tôi, tinh tế trượt xuống theo những sợi tóc của tôi,
trên đầu truyền đến xúc cảm nhu hòa, còn rất thoải mái.
Tôi lắc đầu, hất tay của cậu ta ra, "Lâm Cẩn Nam, sao cậu ở đâu cũng có thể động dục được vậy?"
Lâm Cẩn Nam chợt cong khóe môi, trầm thấp cười, tiếng cười giống như từ
trong lồng ngực truyền tới vậy. Động tác ngón tay chầm chậm từ cằm tôi
một đường trượt đến vạt áo sơ mi, "Cậu tính cứ như vậy đi ra ngoài?"
Tôi cúi đầu nhìn qua vạt áo sơ mi của mình, NND, mới vừa rồi thế nhưng
trượt tay, khiến mấy cái cúc áo bị cài lệch. Ở giữa lộ ra một mảng lớn
khe hở, áo ngực màu đen viền tơ bên trong lộ ra ngoài không khí. Hắn
chắc chắn thấy được! Cái tên cuồng sắc này! ! Bây giờ mới nói với mình.
Tôi phồng má, oán hận đẩy móng vuốt của cậu ta ra. Thế nhưng cậu ta chợt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!