Chương 29: (Vô Đề)

Lâm Cẩn Nam đích thân dạy dỗ, bỏ ra biết bao nhiêu máu và nước mắt tôi mới nhận ra một điều

quả nhiên cậu ấy giống như cả đêm truyền thuyết kia... Khụ, sắc

lang vô cùng. Trải qua chuyện này, tôi sâu sắc nhận thấy rằng đàn ông

sau khi biến thân đáng sợ cùng cường hãn đến thé nào, vì thế liền quyết

định về sau sẽ không bao giờ nữa tùy tiện chọc giận cậu ấy, hơn nữa còn

phải giới hạn số lần OOXX mới được.

Dù gì tôi cũng thật sự không muốn giống như nhà sư chưa kịp tịnh thân đã chết trước, còn chưa kết hôn đã trở nên lãnh cảm.

Toàn thân của tôi bủn rủn, cộng thêm với việc say rượu vừa tỉnh lại đầu đau

như búa bổ, cả người đã không có một chỗ nào là không nhức mỏi đau đớn.

Nằm ở trên gối giả chết, người bên cạnh hình như cũng không có ý muốn

rời giường, hô hấp nhàn nhạt vững vàng phả vào cần cổ của tôi.

Đây chẳng phải là tình trạng túng dục quá độ hay sao, vì thế tôi thật sự

rất khinh thường cậu ta, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh nhủ say sưa kia có

chút sững sờ.

Tại sao ngay cả lúc ngủ cũng khiến cho người ta muốn phạm tội như thế chứ?

Quan sát lông mi vừa dày vừa dài, rồi đến lồng ngực bền chắc, không biết thế nào liền nhớ tới hình ảnh dây dưa với cậu ta tối hôm qua, nhớ tới cảm

giác đê mê khi dục vọng nóng bỏng cứng rắn của cậu ấy ở trong thân thể

của tôi. Nghĩ đến đây mặt lại nóng ran lên, vội vàng lắc đầu, quả nhiên ở chung một chỗ với sắc lang quá lâu cũng dần dần trở thành sắc nữ.

Tôi trèo xuống giường, gian nan đi đến chỗ tủ treo quần áo, sau đó tìm một

cái áo sơ mi của cậu ấy mặc vào, chậm rãi vò vò mái tóc rối bù như cỏ

dại đi vào trong bếp tìm nước uống. Nhà trọ này của cậu ấy tôi cũng đã

tới qua mấy lần, nên đã sớm quen cửa quen nẻo.

Kể từ lúc trở về

nước, Cola liền chuyển ra ngoài ở, rất ít khi về nhà. Mà nơi này vẫn

luôn chỉ có một mình cậu ấy, người này không phải sạch sẽ bình thường,

lãnh địa của mình cho tới bây giờ đều không cho phép những người khác

đặt chân vào. Ngay cả vệ sinh nhà cửa đều tự tay cậu ấy làm hết, cho nên khi tôi nhìn thấy có người đang bận rộn ở trong bếp thì đại não lập tức trống rỗng mất mấy giây.

Tôi và dì Tần trân trối nhìn nhau,

trên tay của dì ấy vẫn còn cầm muỗng canh, ánh mắt đờ đẫn từ trên người

tôi rồi rà soát tuần tra đến hai chân. Tôi mở to mắt nhìn, thật lâu mới

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!