"Tôi mà biết là ai
dám hãm hại sau lưng, nhất định sẽ không tha cho người đó!". Tôi quả
quyết hướng về phía Thẩm Lạp giơ giơ quả đấm, mặt Thẩm Lạp đầy khinh bỉ
quay sang nhìn tôi: "Chỉ bằng cậu?"
Xem thường tôi sao? Tôi không cần giữ gìn hình tượng mà ợ lên một cái, Thẩm Lạp thấy thế lập tức ngửa người ra sau. Tiểu Mạc đang ăn ở bên cạnh còn khoa trương trợn mắt nói: "Cậu thật sự đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng mỹ nữ trong cảm nhận của
tôi, về sau ở trước mặt người khác cậu đừng nói chuyện thì tốt hơn."
Mặc dù ý tứ không quá xuôi tai, nhưng hàm nghĩa của nó tôi tạm coi như đã
hiểu, không phải là đang khen tôi xinh đẹp hay sao? Tôi liền cười vỗ vỗ
bả vai Tiểu Mạc đáp: "Vì lời khen kia của cậu, tôi sẽ tha thứ cho việc
câu nói không xuôi tai kia của cậu."
"..." Tiểu Mạc yên lặng cúi đầu uống nước, hoàn toàn không quan tâm tới tôi nữa..
Tôi lại nhìn hai chai bia mờ ảo trước mặt, mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào chúng: "Sao cái gì cũng đều có hai cái vậy nhỉ?"
Thẩm Lạp hừ mũi một tiếng, đưa tay đoạt lấy cái ly thủy tinh trong tay tôi: "Không có tiền đồ, uống tí bia cũng có thể say."
"... CMN, lại dám kỳ thị bia, ai dám nói bia không phải rượu,
không thấy trên thân chai có đề chữ 10 độ rưỡi to đùng đùng hay sao!!".
Tôi chống nạnh, cầm chai bia trên bàn lên nói với Thẩm Lạp.
Thẩm Lạp tuy cau mày, nhưng ánh mắt lại lấp lánh nụ cười đầy ẩn ý: "10 độ rưỡi?"
Tôi ngâm chặt đầu lưỡi, mím môi không nói.
Được rồi, tôi thừa nhận tửu lượng của mình không được tốt cho lắm, trên thực tế thì đây chính là lần thứ hai tôi uống rượu, lần đầu tiên là khi còn
bé cùng với Lâm Cẩn Nam, Trà Xanh, trốn ở bên dưới quầy bar trong nhà
Lâm Cẩn Nam uống trộm rượu vang của cha cậu ta..., khi đó chỉ cảm giác
màu sắc thật đẹp mắt, uống vào lại chát chát tê tê, thật không giống với quảng cáo trên TV.
Lần đầu tiên là do tò mò, lần thứ hai lại là
do phiền muộn. Tửu bất túy nhân, nhân tự túy(*), hiện tại tôi gần như đã đắm chìm trong mê muội ở nơi này không muốn tỉnh lại. Tôi cùng với Lâm
Cẩn Nam chỉ hai đứa trẻ không hiểu sự đời, tại sao vào cái tuổi này lại
phải chịu đựng nhiều như vậy? Hơn nữa còn phải gặp những trò bẩn thỉu
không giải thích được ám toán sau lưng.
(*): Tửu bất túy nhân,
nhân tự túy. Sắc bất mê nhân, nhân tự mê. => Rượu không tự nhiên làm
say con người, chỉ có con người tự làm mình say qua men rượu. Tình ái
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!