Nụ cười trên mặt Lâm Cẩn Nam lập tức thu lại, cuối cùng lạnh lùng nhìn tôi nói: "Tôi không đồng ý.".
Tôi có chút buồn cười, nhưng mà trong nội tâm lại thấy hơi buồn bực, nhưng
vẫn cố gắng mỉm cười nhìn cậu ấy hỏi: "Tôi còn chưa nói gì, cậu đã mù
quáng không đồng ý cái gì?"
Cậu ấy không nói lời nào, mím chặt
môi nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng trong mắt mơ hồ có phần rầu rĩ, giả bộ đáng thương nói: "Quả Cam, không phải cậu đã nói đời này ngoại trừ tôi
ra sẽ không để ý đến người khác hay sao? Cho nên đừng nói nữa, cho dù là gì, cũng đừng nói.".
Tôi âm thầm thở dài, nếu như không có những chuyện lộn xộn lung tung này, nếu như trước đó không có nhiều chuyện
đen đủi rối rắm như thế, thì tình cảm của bọn họ sẽ phát triển như thế
nào đây? Cậu ấy hiểu rõ tôi như vậy, mà tôi thì lại tuyệt không hiểu cậu ấy chút nào, thậm chí ngay từ lúc bắt đầu cũng không hiểu tình cảm của
hai người họ có mấy phần thật, mấy phần giả? Tôi rất sợ, sợ mình bỏ ra
nhiều như vậy, kiên trì như vậy kết quả lại là một trò đùa của ai đó.
Tôi thua không nổi, vì tôi vốn là một người vừa nhát gan lại vừa hèn yếu.
Buổi trưa sân trường nhốn nha nhốn nháo, hai nhân vật nhạy cảm như chúng tôi mập mờ đứng chung một chỗ, lập tức liền đưa tới một đám người hiếu kỳ
chỉ chỉ, chỏ chỏ, châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ. Cảm xúc vốn đang tốt lập tức liền bị rối loạn, hai chữ chia tay nghẹn ở trong cổ họng thế
nào cũng không thốt ra được.
Lâm Cẩn Nam trầm mặc nhìn tôi một
hồi, rồi trực tiếp lướt qua tôi mà đi lên lầu. Từ trước đến giờ tính
nhẫn nại của cậu ấy vẫn không tốt chút nào, giờ phút này sắc mặt âm trầm đến nỗi ngay cả giọng nói cũng như kết băng lại: "Đừng nghĩ đến chuyện
tấm ảnh kia nữa, cậu lớn đến từng này, cái đầu cũng không phải để bài
trí, sao không tự ngẫm lại một chút, từ trước đến giờ tôi đối với cậu
như thế nào."
Tôi đứng yên tại chỗ, bực mình nhìn chằm chằm theo
bóng lưng của cậu ta, đúng là đồ trứng thối, nói lời an ủi để cho người
ta an tâm sẽ chết sao? Sẽ sao? Sẽ sao? ! Tôi oán niệm lầu bầu thầm mắng, còn hướng về phía bóng lưng của cậu ấy mà trợn trắng mắt. Bỗng nhiên
cậu ta đang đứng ở trên bậc thang xoay người lại, từ trên cao nhìn
xuống, cuối cùng hình như còn bất đắc dĩ thở dài: "Dịch Mộ Tranh, thật
sự cậu không hiểu rõ lòng của tôi sao? Là tôi quá thất bại, hay là do
cậu quá đần."
"... Chị đây cũng không phải là máy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!