Lâm Cẩn Nam cau mày nhìn tôi, hiển nhiên rất bất mãn việc tôi cắt ngang
hành động của cậu ấy ngay lúc này, "Dịch Mộ Tranh, cậu còn có thể làm
người ta tức giận thêm chút nữa không?"
"..." Tôi uất ức
cúi đầu, điều này có thể oán trách tôi sao? Người có ba cái gấp, hơn
nữa, tôi một khi căng thẳng liền muốn đi tiểu. Muốn trách cũng phải
trách chính cậu ấy, không thể tạo ra bầu không khí khiến tôi thả lỏng,
có dũng khí yêu đương vụng trộm với cậu ấy.
Nói là vụng trộm,
tuyệt đối không phải nói quá. Cậu ấy trước sau đều không nói cho tôi
biết quan hệ giữa cậu ấy và Lăng Phi bây giờ như thế nào, tôi mấy lần
muốn hỏi, lời đến khóe miệng rồi lại nói không ra, cảm giác này sao lại
giống như Tiểu Tam buộc người tình phải ly hôn để cưới mình vậy?
Trong tiềm thức, tôi có cảm giác tội ác sâu nặng cùng cảm giác hổ thẹn, cho nên cứ giả bộ hồ đồ như vậy.
Đêm hôm tôi làm phẫu thuật, trước khi đi cậu ấy nói cho tôi biết, cậu ấy sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với Lăng Phi. Đã qua mấy ngày rồi, thế nhưng cậu ấy chẳng nhắc gì về chuyện đó, trong lòng tôi lo sợ, lại buồn cực kỳ.
Ở trong phòng vệ sinh ngây người thật lâu, tôi bỗng nhiên không muốn tiếp tục cùng Lâm Cẩn Nam nữa, cảm giác hình như mình cũng không thích cậu
ấy nhiều như vậy, chỉ là thói quen sao? Nhưng nghĩ đến việc cậu ấy tiếp tục yêu đương với Lăng Phi, có lẽ rồi sẽ kết hôn, sẽ hoàn toàn thuộc về người kia, tôi lại không thể khống chế
được khó chịu buồn bực trong lòng.
Tôi không hiểu rõ tình cảm của mình, cứ như vậy ở phòng vệ sinh tự hành hạ mình, hung hăng gãi tường.
Kỳ quái là Lâm Cẩn Nam thế nhưng cũng không tới gõ cửa...
Khi tôi từ phòng vệ sinh ra ngoài rốt cuộc cũng biết cậu ấy tại sao vẫn chưa tới gọi tôi.
Lăng Phi với đôi mắt ửng hồng ngồi ở bên giường, dáng vẻ giống như nàng dâu nhỏ cúi thấp đầu.
Lâm Cẩn Nam ngồi trên ghế sa lon đối diện với giường, cũng trầm mặc không
nói. Hai người hình như đang nói chuyện gì đó không vui, rất giống đang
giận dỗi. Trong lòng tôi có dự cảm không tốt, cậu ấy nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi lúng túng đứng tại chỗ, không khí
dường như cũng có chút quỷ dị.
Lăng Phi ho một tiếng, cặp mắt vẫn đỏ ửng ngước lên nhìn tôi, "Quả Cam, cậu sao rồi? Mới vừa biết chuyện cậu phải phẫu thuật."
Tôi cứng cổ không dám nhìn Lâm Cẩn Nam, chỉ sợ Lăng Phi nhìn ra chuyện gì.
Bây giờ suy nghĩ lại, nếu vừa rồi tôi không đi toilet, nói không chừng
thật sự đã bị Lăng Phi bắt gian tại trận rồi, sau lưng tôi cũng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!