Sau khi xem phim xong, Lâm Cẩn Nam muốn chúng tôi đi cùng xe, đưa Lăng Phi
về trước rồi mới đưa tôi về. Tôi sợ ở cùng một chỗ với Lâm Cẩn Nam, thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì, như vậy rất có lỗi với Lăng Phi. Tôi vội
vàng từ chối, không chút nghĩ ngợi đã nói muốn tự mình bắt xe về.
Lâm Cẩn Nam không vui, mặt đen như Trương Phi, bộ dáng kia đừng nói là tôi, đoán chừng ngay cả Lăng Phi cũng nhìn ra tâm tình của cậu ấy rất không
tốt. Lăng Phi ra mặt hoà giải, lôi kéo tôi nói, "Bây giờ đã muộn lắm
rồi, một mình cậu không an toàn, nếu xảy ra chuyện gì, Cẩn Nam sẽ áy
náy."
Tôi nhìn Lâm Cẩn Nam vẫn đang trầm mặt, do dự một chút.
Lăng Phi cười cười khoác cánh tay tôi, "Anh cola của cậu đối tốt với cậu như vậy, tớ cũng sắp ghen tị rồi đó."
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy,
trên mặt cô ấy vẫn là biểu tình điềm tĩnh, tôi không dám suy nghĩ nhiều, đành phải theo bọn họ lên xe. Tôi trầm mặc
ngồi ghế cạnh tài xế, Lâm Cẩn Nam cùng Lăng Phi ngồi ở ghế sau. Bọn họ
cả đêm đều rất im lặng, gần như không nói lời nào. Tôi đắm chìm trong
suy nghĩ của mình, không có tâm tình lo lắng chuyện của hai người bọn
họ.
Tôi cứ nghĩ đến, lời nói mà Lâm Cẩn Nam chưa nói xong lúc ở
cửa toilet... Bộ dáng lúc đó của cậu ấy, chẳng lẽ là muốn hôn
tôi? Lỗ tai tôi bắt đầu nóng lên, trong lòng lo sợ, ngay lúc tôi có suy
nghĩ này, thì trong lòng lại cảm thấy hưng phấn ngọt ngào đáng xấu hổ.
Đến cửa nhà Lăng Phi, Cola giúp cô ấy mở cửa xe. Sau khi xuống xe, Lăng Phi không lập tức đi ngay, mà chủ động lôi kéo tay của Cola nhỏ giọng nói
gì đó. Tôi lúng túng quay đầu nhìn phía trước mặt, trong đầu lại cảm
thấy giờ phút này tiết mục mình đang diễn tầm thường thối nát cỡ nào,
dường như chính là Tiểu Tam đang đau khổ hối hận trong truyện ngôn tình.
Tôi cảm thấy chính mình rất nực cười, cũng thật đáng buồn.Sau khi Lâm Cẩn Nam trở lên xe cũng không chủ động nói chuyện với tôi, có
lẽ vì có tài xế ở đây, nên cậu ấy rất đàng hoàng ngồi ở ghế sau không
biết đang suy nghĩ cái gì. Radio trong xe đang phát sóng tiết mục người
nữ chủ trì giải quyết các vấn đề tình yêu và hôn nhân, tôi nghe đến thất thần, phần lớn là hiện tượng Tiểu Tam.
Lâm Cẩn Nam chợt bảo tài
xế dừng xe, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, còn cách nhà tôi hai con đường
đấy. Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại cậu ấy, cậu ấy đã xuống xe mở cửa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!