Tiễn Lục Duệ Bạch đi rồi, Lâm Cẩn Nam vẫn luôn trầm mặc đi tới trước mặt
tôi. Cậu ta không nói lời nào, nắng gắt nóng bỏng nướng tôi hoa mắt
choáng váng. Nhìn dáng người cao to của cậu, trong lòng tôi không khỏi
có chút khó chịu.
"Này, tôi cũng không cho cậu tới nhà tôi, cậu lại mặt dày mày dạn chạy tới làm gì?"
Bước chân của Lâm Cẩn Nam chậm rãi dừng lại, rõ ràng không có một chút tiếng vang, tôi lại bị tiếng bước chân nhẹ nhàng gấp rút của cậu ấy làm chấn
động đến mức trống ngực đập dồn dập. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônCậu ấy dừng lại mấy giây nhìn tôi, tôi đề phòng nhìn tay cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy quá tức giận liền đưa tay tới bóp cổ tôi. Cậu ấy lại không tiếng
động đưa mắt nhìn tôi… tôi bị cậu ấy nhìn tới mức xù lông, ghét nhất bộ
dáng rõ ràng không có nội hàm gì lại cố ý giả bộ trầm tư như vậy.
Lâm Cẩn Nam chợt thở thật dài, mang theo một loại cảm xúc ưu thương tôi
chưa từng thấy qua, đôi mắt tràn đầy sâu lắng liếc nhìn tôi, "Quả Cam,
cậu thích anh ta sao?"
Tôi nói không ra lời, không biết nên trả
lời thế nào. Tôi đương nhiên không thích Lục Duệ Bạch, cho dù có phải là Lục Duệ Bạch hay không, tôi đều không thể nào yêu người khác.
Thế nhưng đây là cơ hội khiến Lâm Cẩn Nam hoàn toàn quên đi quá khứ, là cơ hội tốt nhất để chúng tôi giải thoát cho nhau.
Sự im lặng của tôi dường như đâm cậu ấy bị thương , đôi mắt vẫn luôn rất đẹp, sáng ngời trở nên ảm đạm trong nháy mắt. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ônCuối cùng cậu ấy vẫn dịu dàng cười đến gần tôi, bàn tay dày rộng của cậu ấy
nhẹ xoa phần tóc trên đỉnh đầu tôi, hơi thở ấm áp phả vào trán tôi, ngưa ngứa nong nóng an ủi da thịt của tôi.
Tôi yên lặng khắc ghi trong lòng, đây có lẽ là sự ấm áp cuối cùng thuộc về tôi.
"... Tôi cho rằng đời này cậu cũng chỉ có thể yêu tôi, là tôi quá
tự phụ sao?" Cậu ấy cười tự giễu, tiếng cười thuần hậu từ lồng ngực của
cậu truyền đến, từng tấc hủ thực lòng của ta, thiếu chút nữa đã đánh tan vẻ kiên cường mà tôi thật vất vả mới ngụy trang được.
Trong lòng tôi khó chịu, lần đầu tiên có cảm giác mãnh liệt rằng từ nay chúng tôi
sẽ là người xa lạ. Tôi thậm chí không dám ngẩng đầu, tôi không giỏi che
giấu cảm xúc của mình ở trước mặt bất kỳ người nào, chỉ có trước mặt Lâm Cẩn Nam tôi mới có thể che giấu tất cả cảm xúc của chính mình. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
"Tôi đã tự nói với bản thân, cho dù cậu trừng phạt tôi thế nào… tôi cũng chờ cậu, cho đến khi bị phạt xong." Lông mày của cậu ấy càng chau càng sâu, đứng trước mặt tôi rõ ràng cao hơn tôi nhiều như vậy, lại mệt mỏi tiều
tụy đến mức không còn cái thần thái cao cao tại thượng như lúc trước,
"Là tôi đã sai rồi sao? Thì ra cậu không phải đang trốn tránh, chỉ là
không yêu? Sống trong quá khứ, thực sự chỉ có tôi sao?"
Tôi gắt gao nắm chặt ngón tay, dùng hết tất cả hơi sức ngước mắt nhìn cậu ấy, "Cola..."
Cậu ấy ôm lấy tôi, sức lực lớn đến mức tôi ở trong lòng cậu ấy cũng sắp
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!