Chương 1: (Vô Đề)

Lúc chuông điện thoại di động vang lên, tôi đang vùi ở trong chăn xem tiểu

thuyết mà lệ rơi đầy mặt, cặp mắt mơ hồ nhìn ba chữ to "Dịch Tiểu Liêu"

đang nhấp nháy trên màn hình, tôi lấy tay áo ngủ lung tung lau nước mắt, "Alo?"

Lời thăm hỏi đúng quy cách của Dịch Tiểu Liêu vang lên: "Bảo bối, nhớ mẹ không?"

"Không nhớ."

"..."

"Mẹ với Dịch Bách Sanh còn nhớ tới con sao?" Tôi hít hít lỗ mũi, trong lòng yên lặng thề về sau sẽ không bao giờ xem tiểu thuyết ngược luyến nữa.

Quả thực là tự mình tìm ngược, xem đến mức nội tâm vốn tràn đầy ánh nắng mặt trời giờ trở nên hết sức âm u. Dịch Tiểu Liêu bên kia đột nhiên

trầm mặc mấy giây, thế này tuyệt không giống mẹ già nói nhiều của mình

nha!

"Mẹ?" Tôi thử kêu lên thăm dò, cũng đừng vào lúc Dịch Bách

Sanh không có ở trước mặt mẹ, mà mẹ già gặp phải chuyện gì chứ. Đến lúc

đó tôi không thể chịu nổi hậu quả ba già Dịch Bách Sanh bạo phát.

"Quả cam, con nhớ mẹ rồi! Còn khóc nữa, đừng ngượng ngùng."

Tôi đầu hắc tuyến nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi chơi với ba con đi." Nhất thiết đừng trở về làm loạn thêm!

"Con gái này, nhất định là di truyền từ ba con." Dịch Tiểu Liêu ở bên kia

lẩm bẩm, "Thâm trầm

- cái tật xấu này, không tốt tí nào."

"..."

"Nhớ năm đó, ba con tính tình thâm trầm, ba mẹ đã bỏ lỡ sáu năm nha."

"Mẹ, phí đường dài quốc tế rất đắt ——" mẹ rốt cuộc muốn nói gì!

"Cái gì?" Dịch Tiểu Liêu lại dừng lại, tôi có thể tưởng tượng dáng vẻ mẹ ở

bên kia đang vò đầu liều mạng suy nghĩ. Chắc chắn lại bị mình xoay chóng mặt không nhớ rõ chuyện chính, mẹ già cực phẩm của tôi nha. Tiếp đó

trong điện thoại liền truyền đến thanh âm nghiêm túc của Dịch Bách Sanh, "Dịch Mộ Tranh, ba nghe nói con lại yêu đương rồi hả?"

Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi run lên vì hoảng sợ, the thé giọng nói, "Mẹ nó, ai tung tin đồn nhảm?"

"..." Trong điện thoại truyền đến tiếng hô hấp nặng nề.

Hỏng bét, không cẩn thận để lộ ra "đức hạnh" khi ở trường học. Tôi thận trọng mềm giọng, "Khụ, ba, cái đó..."

"Ba cho con biết, để cho ba yên tĩnh một chút. Danh tiếng của con cũng đã

truyền tới tận quân khu của chú con rồi đấy. Chủ nhật đàng hoàng về nhà

chờ ông nội con dạy dỗ!" Giọng của Dịch Bách Sanh siêu cấp lớn, tôi vội

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!