Tôi để Đơn Quyết lại một mình trong phòng ăn. Dặn dò thuộc hạ:
"Lát nữa tôi ra ngoài, giữ chặt nơi này. Không cho bất kỳ ai ra vào— kể cả Đơn Quyết."
Thật ra, lý do tôi giận Đơn Quyết còn vì một chuyện quan trọng tối nay.
Đã ở bản gia gần mười ngày, trước khi rời đi,
tôi muốn gửi đến Giang Thanh Phó một món quà lớn.
Đêm khuya.
Tôi siết chặt con d.a. o nhỏ,
len lén trèo lên tầng nơi hắn ở.
Bám vào cửa sổ, tôi dùng một tay mở khóa chốt.
Tiếng "cạch
"vang lên khẽ khàng. Ngay khi định trèo vào, tôi phát hiện… trên lớp bụi cạnh đó có ba dấu ngón tay. Có người?! Tôi khẽ vén rèm cửa sổ. Chỉ thấy Đơn Quyết đang đứng bên giường của Giang Thanh Phó— tựa như một bóng ma. Hắn vỗ nhẹ lên mặt Giang Thanh Phó. Giang Thanh Phó vừa tỉnh dậy liền hoảng hốt:"Ngươi là ai? Ưm—!
"Đơn Quyết một tay bịt mắt hắn, tay kia mạnh mẽ tháo khớp cằm hắn. Sau đó, hắn chụp lấy chiếc kéo trên bàn, không chần chừ mà đ.â. m thẳng vào tay phải của Giang Thanh Phó. Mũi kéo cắm sâu, xoáy mạnh. Máu tươi cuồn cuộn tràn ra, bị bàn tay đeo găng đen che kín."A—!!!"
Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp gian phòng.
Đơn Quyết như một bác sĩ phẫu thuật,
thản nhiên tháo găng tay,
nhét nó vào miệng Giang Thanh Phó.
Tôi rời khỏi hiện trường trước một bước.
Về đến phòng, tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.
Hành động của Đơn Quyết lại trùng khớp hoàn toàn với suy nghĩ của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy hắn ra tay.
Sạch sẽ, nhanh gọn, không để lại chút sơ hở nào.
Đúng lúc ấy, một báo cáo được gửi đến từ bộ phận giám định.
Kết luận thuốc: Thuốc ngủ.
Tôi đã nói tôi ngủ không yên.
Tôi đã nói tôi luôn nơm nớp lo sợ…
Tôi nhanh chóng thay đồ ngủ, đi thẳng đến phòng của Đơn Quyết.
Giang Thanh Phó làm náo loạn cả biệt thự,
khiến mọi người đều tỉnh giấc.
Đơn Quyết vẫn lặng lẽ trèo qua cửa sổ mà về.
Vừa nhìn thấy tôi, hắn thoáng sững lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!