Chương 7: (Vô Đề)

Như có cảm ứng, Châu Châu đang nằm cuộn trong lồng cũng khẽ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt cụp xuống của nó chớp nhẹ,

ánh nhìn long lanh, ướt như nước, có phần đáng thương.

Nó khẽ rên "ư…ư…

"trong cổ họng, giống hệt lúc còn bé mỗi lần muốn dụ tôi xoa đầu nó. Tôi nhìn nó, ánh mắt nhẹ đi:"Mọi chuyện bây giờ… cũng không hoàn toàn là lỗi của nó.

Dù sao thì sói vẫn là sói,

nó có bản năng hoang dã.

Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên nhốt nó lại.

Nuôi nó bao nhiêu năm,

thì việc thả về thiên nhiên… mới là cách tốt nhất cho cả hai.

"Ánh mắt nó cứ tránh rồi lại nhìn, như muốn chạy trốn… lại chẳng nỡ rời đi. Tiếng rên khe khẽ trong cổ họng không ngừng vang lên, rền rĩ… day dứt. ……….. Chiếc lồng được đưa lên xe, Châu Châu lập tức lao người đập mạnh vào khung sắt, tôi dường như thấy… trong đôi mắt nó, có một tầng sương mù nhòe nước. Trong đoạn video vệ sĩ gửi về lúc thả nó, Châu Châu cứ thế đuổi theo chiếc xe đang chạy xa dần, chạy điên cuồng, không hề dừng lại."Nó… trông buồn lắm."

"Không còn cách nào khác. Nó đã làm tôi bị thương. So với việc ép nó phải học cách phục tùng, thì thà để nó được sống đúng bản năng còn hơn."

"Có khi nào… nó đã quá lệ thuộc vào cô, đến mức thà bị cô giết, còn hơn là phải rời xa cô?"

Tôi híp mắt lại,

quay sang nhìn Đơn Quyết.

Ánh mắt anh không nhìn tôi,

mà dõi về phía thảo nguyên mênh m.ô.n. g ngoài kia,

nơi bóng tối đã nuốt trọn lấy đường chân trời.

Cảm xúc trong mắt anh như sương mù dày đặc —

mờ ảo, phức tạp, khó phân biệt là đau thương hay lặng câm.

"Đơn Quyết…"

"Anh hình như không sợ c.h.ế. t chút nào.

"Anh cúi xuống nhìn tôi. Vết thương trên trán khiến tóc mái của anh được vén hết lên, lộ rõ đường chân mày sắc lạnh. Dải băng trắng vắt qua nửa trán, che đi một phần lông mày — khiến anh trông càng thêm hoang dã. Tôi không kìm được… kiễng chân, hôn anh một cái. Cảm xúc của Đơn Quyết thoáng bị cắt ngang."Tiểu thư…

"Tôi lại hôn anh lần nữa. Anh khẽ lùi một bước. Tôi lập tức tiến lên một bước, mắt không rời khỏi anh:"Vậy anh sợ cái gì?"

"Chẳng có gì đáng sợ cả.

"Anh khẽ l.i.ế. m môi, như muốn nuốt xuống sự bất ổn đang dâng lên."Sợ bị cưỡng ép yêu đương thì sao?"

"Tôi…"

"Nếu anh sợ… thì tôi sẽ bắt đầu lập kế hoạch rồi đấy."

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

9

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!