"Đêm hôm rồi còn mò vào phòng tôi làm gì? Không biết tôi đang ốm à? Không rảnh chơi trò trêu ghẹo với anh đâu."
Tia bối rối trong mắt Đơn Quyết chỉ thoáng lướt qua,
rồi lập tức bị thay thế bởi vẻ mặt điềm tĩnh thường thấy.
"Xin lỗi, tiểu thư. Đã làm phiền cô nghỉ ngơi… Tôi xin phép lui."
"Lại đây.
"Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!! Giọng tôi không mang theo chút cảm xúc nào. Đơn Quyết nhích đầu gối về phía trước vài phân."Chát.
"Một cái tát giòn tan vang lên. Mặt Đơn Quyết lệch sang một bên."Cái này… là hình phạt cho anh.
Hiểu chứ?
"Môi anh mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt thoáng chớp nhẹ, yết hầu khẽ chuyển động trong bóng tối tĩnh mịch. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ngón cái chỉ khẽ miết một chút cực kỳ nhẹ, như đang dò xét. Thì ra là đang thử tôi. Tôi hoàn toàn không lo bị phát hiện. Bởi sau mỗi lần huấn luyện trước đây, tôi đều ngâm tay mình vào dung dịch làm mềm da, rồi cẩn thận… gọt hết những lớp chai mỏng mới vừa kịp hình thành. Vì thế, đôi tay tôi luôn mềm mại, mịn màng, giống hệt như một tiểu thư yếu đuối, bệnh tật thật sự."Nếu tiểu thư vẫn chưa nguôi giận…"
Đơn Quyết nghiêng đầu, để lộ bên má còn lại.
"Cô có thể… tát thêm một cái ở bên này.
"Thử sức mạnh thật của tôi sao? Tôi khống chế lực tay, nhẹ nhàng nhưng đủ để để lại ba dấu ngón tay mờ mờ trên mặt anh. Đơn Quyết khẽ thở ra một hơi."Tiểu thư, giờ… cô hả giận chưa?
"Khóe môi anh thấp thoáng một nụ cười nhỏ, nhưng tôi nhận ra rõ phía sau nụ cười đó là hàm răng khẽ nghiến lại, kiềm nén. Vẫn còn chưa phục à?"Là anh tự xin bị đánh, đánh xong lại giận dỗi.
Tôi mệt rồi.
Đi đâu thì đi cho khuất mắt tôi.
"Đơn Quyết khẽ chạm vào vết tát trên mặt, động tác nhẹ đến gần như không có. Rồi anh xoay người trèo qua cửa sổ, lặng lẽ rời đi. Trước khi biến mất, anh còn để lại một câu khẽ như gió:"Tôi… không giận.
"7 Sau khi khỏi bệnh, tôi thực sự không chịu nổi cảm giác bị nhốt mãi trong phòng. Vậy nên tôi ra thảo nguyên…thăm Châu Châu. Châu Châu là con sói mà tôi nuôi. Đôi mắt của Châu Châu là một màu hổ phách tuyệt đẹp, sắc nhìn sắc lạnh, tai tam giác dựng đứng, trông vô cùng cảnh giác. Tôi nuôi nó từ nhỏ, bộ lông dày mượt, toàn thân tuyết trắng, chỉ riêng đầu là xen kẽ giữa lông xám và trắng — đứng giữa gió, trông oai phong cực kỳ."Châu Châu~"
Vừa nghe thấy tiếng tôi gọi,
ánh mắt sắc như d.a. o của nó lập tức biến thành ngơ ngác đáng yêu.
Nó vừa nhảy vừa chạy về phía tôi,
bộ lông bị gió thổi bay, xù lên như cục bông trắng mịn.
Tôi ngồi xổm xuống, khẽ vuốt ve lớp lông mềm trên đầu nó.
Nó lập tức dụi đầu vào lòng tôi,
liên tục cọ cọ qua lại như đang làm nũng.
Đầu lưỡi mềm mại lại khẽ l.i.ế. m nhẹ đầu ngón tay tôi.
Chiếc váy trắng của tôi ngay lập tức bị dính đầy cỏ khô.
Lông của Châu Châu phảng phất một mùi nắng ấm —
thứ mùi chỉ có khi lông dày được ánh mặt trời hong suốt cả buổi trưa.
Tôi cúi xuống, hít một hơi thật sâu vào mũi.
Lại hít thêm một cái nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!