Chương 14: (Vô Đề)

Tiếng đạn nổ dồn dập vang lên khắp sảnh lớn

người của Chu Ứng Hạc đã xuất hiện ứng cứu.

Ngay khi tình thế căng như dây đàn,

Đơn Quyết xông vào, nhanh như chớp.

Anh ném cho tôi một khẩu s.ú.n. g lục đen bóng:

"Bắt lấy!"

"Giang Tụng Ngọc, lần trước tao còn có thể thoát c.h.ế. t trong gang tấc, lần này là địa bàn của tao, hệ thống an ninh nâng cấp toàn diện, chúng mày không thắng nổi đâu!!

"Chu Ứng Hạc gào lên, giọng điên cuồng lẫn kiêu ngạo. Tôi cười lạnh:"Vậy thì chưa chắc.

"Tôi và Đơn Quyết đứng quay lưng vào nhau, tay giơ súng, như hai điểm tựa sống còn. Tôi hỏi nhỏ:"Họ đã sẵn sàng hết chưa?"

Đơn Quyết nhẹ nhàng đáp:

"Yên tâm, tin tưởng họ. Tin anh. Và tất nhiên…tin cả chị em gái của em nữa."

Sau khi chị tôi vào nhà họ Chu,

phong cách âm nhạc của chị không còn luôn dịu dàng như trước.

Chị bắt đầu thi thoảng đổi tông, thay đổi tiết tấu.

Ban đầu tôi không để ý.

Cho đến sau khi chị mất, tôi tình cờ phát hiện những bản phối đó—

là mật mã riêng do hai chị em tự sáng tạo khi còn nhỏ, lúc bị giam giữ.

Tôi bắt đầu nghiên cứu toàn bộ nhạc phẩm của chị.

Và câu trả lời cuối cùng, tôi đã giải được.

Chị đã bí mật cài dây dẫn nổ trong nhà họ Chu,

lợi dụng kẽ hở giữa các camera để ẩn giấu toàn bộ kế hoạch.

Không ai biết.

Chị không chỉ thừa hưởng sự dịu dàng từ mẹ,

mà còn thừa cả sự lý trí và cẩn mật của ông ngoại.

Vài ngày trước,

tôi cũng lấy được bản nhạc cuối cùng từ tay Chu Ứng Hạc.

Trong tai nghe, giọng chỉ huy trầm ổn vang lên:

"Toàn đội vào vị trí."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!