Chỉ mới vài ngày trước,
Chu Ứng Hạc vẫn còn ngồi trên đỉnh cao quyền lực.
Nếu là lúc đó, muốn cưới tôi,
hắn sẽ chẳng thèm quan tâm đến miệng đời.
Nhưng bây giờ, sau khi bị dồn ép,
kết quả cuối cùng là …
Hắn chỉ cho một chiếc xe đón dâu đến rước tôi vào buổi tối.
Không mời cha mẹ,
không khách khứa,
không ai hay biết.
Mục đích duy nhất:
giam giữ tôi trong căn biệt thự đó như chim trong lồng.
Cũng tốt.
Tôi vốn chẳng muốn rình rang ồn ào làm gì.
Tất cả người trong biệt thự, tôi đã cho dọn sạch.
Tự mình chỉnh lại chiếc váy cưới,
rồi bước vào phòng tắm,
chuẩn bị cho "lễ cưới
"đẫm m.á. u của chính mình. Tôi buông lỏng tâm trí, thả mình vào bồn tắm nước ấm. Nhưng bao năm làm sát thủ, khiến tôi chưa từng thực sự lơi lỏng cảnh giác. Chỉ một tiếng động rất khẽ, cũng đủ khiến tôi lập tức cảnh giác. Tôi quấn khăn tắm, ló đầu ra ngoài không có ai cả. Xem ra… là tôi đa nghi rồi. Đột nhiên, một bóng người áp sát sau lưng tôi."Ai đó?!"
"Tiểu thư."
"Đơn Quyết?
"Bàn tay Đơn Quyết lướt nhẹ qua vai tôi. Giọng anh ta lành lạnh vang lên bên tai:"Chiếc váy cưới trong phòng khách… rất đẹp."
"Chẳng phải tôi đã cho giải tán toàn bộ vệ sĩ rồi sao? Anh còn quay lại làm gì?"
Đơn Quyết không trả lời.
Anh chỉ ngậm lấy vành tai tôi, để lại một chuỗi nụ hôn nhẹ như lông vũ dọc theo cổ.
Lạnh buốt, tê dại, nguy hiểm.
Tôi biết rất rõ
người đàn ông này không bình thường.
"Tiểu thư, thật ra tôi không phải vệ sĩ đâu."
"Tôi là sát thủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!