1
Ngày thứ ba sau khi nhiệm vụ ẩn danh được đăng lên. Đơn Quyết cuối cùng cũng xuất hiện.
Hắn mặc chiếc áo ba lỗ đen rách rưới, tóc tai bù xù.
Bị xe tông, lăn mấy vòng dưới đất, bắp tay rắn chắc bị trầy xước.
"Tiểu thư, là anh ta không nhìn đường."
Tài xế nhìn sắc mặt tôi: "Tôi lập tức gọi người đến xử lý."
"Tôi xuống xem một chút."
Tôi bước xuống, dùng giày cao gót đá đá Đơn Quyết đang nằm bất tỉnh dưới đất.
Cúi người xuống, khuôn mặt hắn hiện rõ trước mắt tôi.
Lông mày kiếm, mắt phượng hơi xếch.
Trên má còn vết thương, càng làm nổi bật vẻ đẹp "tàn chiến".
Qua cổ áo rách có thể thấy rõ cơ n.g.ự. c rắn chắc.
"Thằng khốn đó đâu rồi, hôm nay tao phải xử nó!!"
Tiếng chửi thô tục từ con hẻm vọng ra.
Đơn Quyết vươn tay, khó nhọc kéo váy tôi,
Giọng khẽ đến mức gần như không nghe được:
"Cứu... cứu tôi..."
Nói xong liền ngất lịm.
2
Đơn Quyết bị vứt vào ghế sau xe, mắt nhắm nghiền.
Đầu thỉnh thoảng va vào kính xe, phát ra tiếng rên nhỏ.
Tôi biết hắn đang giả vờ.
Vài ngày trước, tôi đã ẩn danh đăng một lệnh ám sát.
Trả giá cao, đích danh thuê Đơn Quyết giếc tôi.
Chỉ vì tôi đã để ý đến hắn, muốn gặp hắn nhiều hơn.
Và cũng vì thế, tôi đã cố tình đưa ra yêu cầu về cái chết… đầy tính trêu đùa và ám muội.
[Yêu cầu về cảnh tượng khi chết: chân mềm nhũn, bụng căng trướng, đau nhẹ mà thăng thiên, bụng dưới nóng ran, đồng tử tán loạn, bạch bạch bạch.]
Đơn Quyết nghi hoặc: "Không có khẩu s.ú.n. g nào có hiệu quả như vậy cả."
Thì ra ... còn là một trai tân ngây thơ, thuần khiết đến mức chẳng hiểu nổi ẩn ý phía sau câu chữ.
"Tự tìm hiểu đi nhé, không giới hạn thời gian đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!