ính đạo tối cao (10)
Dịch: Kogi
Không ai nghĩ rằng anh sẽ nói như vậy, tất cả đều kinh ngạc sửng sốt, ngay cả mấy tên đang kêu góc xin tha cũng bối rối vì không hiểu anh vừa nói gì.
"Nếu đã bước chân vào giang hồ thì nên tuân theo quy tắc của giang hồ." An Minh Hối quay đi chỗ khác, không nhìn khuôn mặt trắng bệnh của mấy tên đàn ông vạm vỡ nữa, không biết vì thương xót hay là ghét bỏ: "Kẻ giết người, rồi cũng bị người giết. Ta không cầu xin cho loại người này."
Nếu bọn chúng vừa ra tay đã dùng loại độc trí mạng, thì chắc hẳn cũng từng giết không ít người, nếu thương hại bọn chúng, e rằng còn là gián tiếp hại người vô tội.
Anh hiểu điều này, trong thế giới lấy vũ lực làm đầu, không muốn giết người, tha cho người khác một con đường sống chưa chắc đã là làm việc thiện, tay dính máu tươi chưa chắc đã là kẻ ác. Mà những kẻ này không phải chỉ được tha cho một lần thì sẽ biết hối cải, làm lại cuộc đời.
Lúc đó Tiêu Thừa Uyên đang đứng bên cạnh, nhìn An Minh Hối vẫn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, ánh sáng trong phòng rọi lên gò má ửng hồng của anh, khiến khuôn mặt ưa nhìn càng thêm phần dịu dàng, thế nhưng anh lại nói ra những lời hoàn toàn trái ngược với hình tượng nhất quán của mình.
Sư đệ sẽ không dịu dàng và bao dung mãi mãi, sự thật này khiến hắn cực kì phấn khích.
Lúc này, trong phòng không ai chú ý rằng, không chỉ có Tiêu Thừa Uyên thay đổi sắc mặt, mà ngay cả Lăng Thu, sau khi nhìn thấy biểu hiện của An Minh Hối cũng sáng mắt lên, đôi mắt linh động lấp đầy bởi bóng người gầy yếu đang ngồi trên xe lăn, dường như đã bị khơi dậy hứng thú.
Trong tất cả những người có mặt, phản ứng của Quảng Huyên vẫn là nhanh nhất, hắn lập tức nhận ra ánh mắt Tiêu Thừa Uyên có gì đó không ổn, ngay sau đó liền xách cổ áo hai tên dưới đất, bỏ lại một câu "Vậy bọn ta sẽ tự xử" rồi xoay người ra ngoài.
Phạm Ngữ Lan cũng túm tên còn lại, mỉm cười gật đầu với hai người trong phòng, sau đó liền khép cửa lại đi theo Quảng Huyên, suốt quá trình, không một ai quan tâm đến tiếng gào thét xin tha của đám người đó.
"Sư đệ..." Khẽ gọi một tiếng, Tiêu Thừa Uyên bước lên một bước, muốn gần gũi với sư đệ hơn, thân mật với sư đệ hơn, nhưng chưa gì đã trông thấy một bóng người màu tím lao đến trước một bước.
"Thì ra ngươi lại thú vị như vậy!"
Lăng Thu bất ngờ lao về phía An Minh Hối, nhưng giữa chừng không thể không nhón chân nghiêng người tránh khỏi lưỡi kiếm vung tới.
"Cút ra ngoài." Tiêu Thừa Uyên chỉ kiếm về phía Lăng Thu, vẻ mặt và giọng điệu đều lạnh lùng đến đáng sợ.
"Ngươi đúng là đồ đáng ghét." Lăng Thu bực bội hừ một tiếng, sau đó cười híp mắt nhìn An Minh Hối, giơ tay cởi khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của mình: "Ngươi nhìn cho rõ nhé, đây là dung mạo của ta, rất đẹp đúng không? Không hề thua kém cái tên vừa cục cằn vừa thô cứng bên cạnh ngươi đâu nhỉ?"
Đúng là một dung nhan tuyệt mỹ mang theo nét riêng của người Tây Vực, hốc mắt sâu, sống mũi cao, một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng tràn đầy vẻ phong tình.
Mặc dù hành động hơi kì quặc, nhưng có vẻ đối phương cũng không có ác ý, nên An Minh Hối mỉm cười đáp: "Cô nương đúng là có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đêm đã khuya rồi, thực sự không nên ở một mình trong phòng của đàn ông."
Lúc này, Tiêu Thừa Uyên đã tiến tới, cầm kiếm chắn trước mặt anh.
"Thì sao chứ, cái tên mặt lạnh như tiền kia không ưa ta, nhưng ta lại có hứng thú với ngươi." Vừa dứt lời, sát khí tỏa ra từ Tiêu Thừa Uyên lại nồng nặc hơn, Lăng Thu nhanh nhẹn nhảy lên đứng trên khung cửa sổ, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn xuống hai chân An Minh Hối: "Hắn không chữa khỏi chân cho ngươi, biết đâu ta chữa được thì sao? Ngươi có muốn bỏ hắn theo ta không?"
Nghiêng đầu tránh một cây kim độc phi thẳng vào mặt, Lăng Thu tặng một nụ hôn gió cho An Minh Hối: "Ta đi đây, lần sau lại đến tìm ngươi."
Thấy người nọ nhảy ra ngoài cửa sổ, An Minh Hối liền nhìn Tiêu Thừa Uyên đứng cách mình mấy bước chân, trông hắn có vẻ rất tức giận: "Người ta đùa thôi mà, sư huynh đừng quan tâm, đệ cũng không để bụng đâu."
Tiêu Thừa Uyên có thể không quan tâm được sao?
Tra kiếm vào vỏ, Tiêu Thừa Uyên đóng chặt cửa sổ rồi quay lại ngồi bên cạnh An Minh Hối, nhìn khuôn mặt yên bình thường trực của anh, khẽ gọi: "Sư đệ..."
"Thôi ăn đi." An Minh Hối không nhắc lại chuyện vừa xảy ra, bắt đầu cầm đũa lên gắp thức ăn đã nguội trên bàn, đồng thời còn không quên giục sư huynh cứ mãi nhìn mình chằm chằm: "Ăn xong còn tắm rửa đi ngủ."
Vừa rồi xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy mà chủ quán thậm chí còn không lên gõ cửa hỏi thăm, không biết là vì quá quen với những chuyện kiểu này hay vì lý do gì khác.
Vừa ăn xong bữa cơm nhạt nhẽo thì tiểu nhị lên gõ cửa, Tiêu Thừa Uyên liền bảo hắn thu dọn bát đũa, nhân tiện chuẩn bị một chậu nước nóng.
Xong xuôi đâu đấy, Tiêu Thừa Uyên lại quỳ trước mặt An Minh Hối, không cần biết có làm bẩn quần áo của mình hay không, bắt đầu xoa bóp chân cho anh như thường ngày. Đôi tay sinh ra để cầm kiếm lúc này lại hết sức nhẹ nhàng, chỉ sợ bóp mạnh quá sẽ làm anh đau, nhẹ quá thì không có hiệu quả lưu thông máu.
Anh đã khuyên bảo rất nhiều lần rồi, nhưng sư huynh anh vẫn kiên trì lấy góc độ này để xoa bóp vì theo hắn, như vậy sẽ tiện hơn, thậm chí hắn còn chưa từng nghĩ đến chuyện lấy một tấm nệm kê dưới đất, đối với hắn, chỉ cần có ích cho sư đệ thì không cần câu nệ tiểu tiết.
Mặc dù cả ngày ngồi trong xe ngựa nhưng đi đường dài cộng thêm việc xóc nảy, An Minh Hối cũng hơi mệt nhọc, vì vậy liền thả lỏng người dựa lưng vào xe lăn chợp mắt một chốc, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!