Chương 30: Chính đạo tối cao (8)

Dịch: Kogi

Hiệu suất làm việc của Tiêu Thừa Uyên thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của An Minh Hối.

Ý định của anh vốn là hai người chậm rãi thay đổi mối quan hệ, đồng thời để hắn có thời gian suy nghĩ kĩ lại, trong quá trình đó nếu phát hiện ra điểm nào không thích hợp cũng có thể chấm dứt kịp thời.

Dù là ai chăng nữa thì cũng khó có thể đối xử với sư huynh như người yêu chỉ sau một đêm, cùng lắm chỉ có thể tạm thời thử mà thôi.

Sở dĩ anh nói ra giới hạn mười lần hôn cũng là vì muốn cho hai bên một khoảng thời gian thích nghi dần, đồng thời khiến Tiêu Thừa Uyên đỡ hoang mang lo nghĩ nhiều.

Hiện giờ anh lại cảm thấy khoảng thời gian thích nghi này hình như hơi ngắn.

Ngồi trong xe ngựa lắc lư, An Minh Hối giơ tay lên xoa bờ môi còn hơi hồng của mình, toàn thân lại nóng rực giữa mùa đông giá rét, trước khi đến trọ, anh thậm chí còn không muốn vén rèm xe lên nói chuyện với đám Quảng Huyên ở bên ngoài.

Càng không muốn nói chuyện với Tiêu Thừa Uyên đang tự mình đánh xe ngựa ngồi phía trước.

Lúc đầu anh nghĩ là cách xa như vậy, mấy tên thủ hạ đứng chờ xung quanh xe ngựa sẽ không chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ, nhưng Tiêu Thừa Uyên làm đến mức ấy thì chỉ cần không phải người mù cũng biết bọn họ đang làm gì.

Người này thực sự là... bất chấp thế là cùng!

An Minh Hối xấu hổ, chỉ muốn ở một mình trong xe ngựa, nhưng Tiêu Thừa Uyên lúc nào cũng lo anh buồn chán, thỉnh thoảng lại vén rèm lên hỏi mấy câu, khiến anh càng mất tự nhiên.

Anh còn không dám nghĩ, mỗi lần Tiêu Thừa Uyên vén rèm lên, Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan cưỡi ngựa đi bên cạnh có tâm trạng như thế nào.

Thực ra An Minh Hối và Quảng Huyên sinh cùng năm, chỉ là anh lớn hơn Quảng Huyên vài tháng mà thôi, nhưng bao năm nay Quảng Huyên vẫn luôn gọi anh một tiếng An ca, anh cũng quen đối xử với bọn họ với thân phận huynh trưởng, nhưng sau lần này, có lẽ bọn họ cần một khoảng thời gian ngắn mới có thể khôi phục lại hình thức ở chung trước kia.

An Minh Hối đang lơ đãng tựa người vào chiếc đệm êm ái phía sau thì cửa sổ bên cạnh thùng xe đột nhiên bị kéo ra từ bên ngoài, anh quay sang nhìn theo bản năng, liền thấy Quảng Huyên ngó đầu vào khẽ hỏi: "An ca, huynh không sao chứ? Là tên điên kia bắt nạt huynh hay là hai người thực sự..."

Nở nụ cười ngượng ngùng với Quảng Huyên, An Minh Hối lắc đầu, đáp: "Không sao, ta và sư huynh giống như ngươi nghĩ đó, để mọi người chê cười rồi."

"Vậy, vậy thì tốt, nếu hắn đối xử không tốt với huynh, huynh cứ nói cho ta biết, ta sẽ trút giận giúp huynh." Nói đến đây, giọng điệu của Quảng Huyên hơi gượng gạo, chắc là vì chuyện xảy ra quá đột ngột: "An ca, lần đầu tiên huynh xa nhà, nếu cảm thấy không khỏe thì phải lập tức nói cho bọn ta biết, than củi trong xe cũng phải chú ý thêm vào."

"Yên tâm đi, mấy năm nay được các ngươi chăm sóc rất chu đáo, ta cũng không đến mức dễ dàng đổ bệnh như vậy đâu." An Minh Hối giơ tây hơ lửa, nét cười càng rõ hơn: "Cứ để các ngươi lo lắng mãi như vậy ta cũng áy náy lắm."

Quảng Huyên kéo dây cương điều khiển con ngựa đi sát bên cạnh của sổ, nghe An Minh Hối nói vậy liền siết chặt cương ngựa, rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào anh, khẽ nói: "Huynh đừng nói vậy, mạng của bọn ta đều nhờ huynh đổi lấy, dù làm bao nhiêu việc đi nữa cũng là vì bọn ta nợ huynh mà."

Cảm nhận được tâm trạng ủ rũ của Quảng Huyên, An Minh Hối liền cười khẽ, giơ tay vỗ nhẹ lên miệng mình: "Là ta lỡ lời, tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó. Tất cả đã qua lâu rồi, ngươi không nên giữ mãi trong lòng. Thôi, đừng nói chuyện nữa, tập trung cưỡi ngựa đi, có gì chờ đến chỗ nghỉ rồi nói tiếp."

Anh vốn định bảo Quảng Huyên chú ý một chút đến cảm xúc của Phạm Ngữ Lan, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người này tính tình bộp chộp, chẳng có chút tinh tế nào, huống hồ Phạm Ngữ Lan tuy dịu dàng nhưng dù sao cũng xuất thân giang hồ, chưa đến mức nghĩ quẩn vì chuyện tình cảm nam nữ.

Còn Tiêu Thừa Uyên thì đương nhiên không trông cậy được gì rồi.

Ngồi dí trong xe ngựa suốt buổi sáng, buổi trưa sau khi ăn cơm ở một trấn nhỏ dọc đường xong, anh lại quay về xe ngựa nghỉ ngơi một buổi chiều. Mặc dù trong thùng xe có cửa sổ thông khí, nhưng An Minh Hối vẫn cảm thấy hơi bí bách. Anh nghĩ một chút rồi vén rèm trước thùng xe lên, ngồi dựa lưng vào vách xe bên bên cạnh Tiêu Thừa Uyên, tiện thể cầm một quả quýt trong mâm hoa quả ra bắt đầu bóc vỏ.

"Sư đệ, bên ngoài lạnh." Tiêu Thừa Uyên không hài lòng nhìn người đang ngồi đưa lưng về phía mình, nhìn dáng vẻ như đang định chính tay nhét anh trở về thùng xe vậy.

Lúc này đã sắp hoàng hôn, nhiệt độ thấp hơn buổi trưa một chút, An Minh Hối vừa thò ra đã bị khí lạnh ập vào nổi cả da gà, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khá thoải mái vì được hít thở không khí trong lành, thế là định ngồi lâu hơn một lúc.

"Hóng gió chút thôi mà, cứ ngồi mãi bên trong cũng khó chịu." Tách từng múi quýt ra, An Minh Hối vừa ăn vừa tiện tay đút cho Tiêu Thừa Uyên: "Mấy người các huynh ở ngoài cả ngày mà có bị ốm đâu."

Đây rõ ràng là cãi ngang, thể chất của anh làm sao bì được với người tập võ. Nếu không nghĩ đến vấn đề tôn nghiêm, vậy thì ngay cả Phạm Ngữ Lan trông có vẻ yếu ớt nhất chỗ này, cũng có thể một tay xách anh lên được.

Anh dám làm như vậy, một phần là vì Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan cưỡi ngựa đi phía trước một đoạn, chỉ cần nhẹ nhàng một chút không để bọn họ nghe thấy thì cũng không đến nỗi bị cả ba người khuyên vào trong thùng xe.

"Sáng nay đệ đã đồng ý nguyện vọng của sư huynh, bây giờ đệ chỉ có yêu cầu nhỏ xíu này huynh cũng nỡ từ chối ư?" Anh cười híp mắt nói, lại cắn một múi quýt nữa.

Tiêu Thừa Uyên vẫn giữ nguyên bản mặt lạnh, nhưng không nói thêm gì nữa, hắn dùng một tay điều khiển dây cương, còn một tay kéo cả người An Minh Hối vào ngực mình ôm sưởi ấm, sau đó mới kiên định nói: "Hoặc là như vậy, hoặc là quay về."

An Minh Hối: Vậy thì tôi muốn về...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!