Rạng sáng đúng 4 giờ thức dậy, An Minh Hối vội vàng đánh răng rửa mặt xong liền thay một bộ quần áo tiện lợi cho dễ hành động, cẩn thận đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, giấu kín bức thư đáng xấu hổ kia rồi đi ra ngoài.
Trong ánh bình minh vẫn còn yếu ớt, anh đi bộ dọc đường cái khoảng mười phút mới bắt được một chiếc taxi, sau đó đi thẳng ra ngoại ô thành phố.
Có lẽ nhằm mục đích giữ thanh tịnh, Chu Liễm Dung không ở khu biệt thự cao cấp nhiều người nổi tiếng trong thành phố, mà mua một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô, mặc dù đường xa hơn, nhưng lại cực kì tiện lợi cho An Minh Hối
- Nếu không thì anh thực sự không biết trà trộn qua hệ thống an ninh chặt chẽ kiểu gì.
Trên thực tế, dù là biệt thự thông thường thì cũng phải quét thẻ hoặc thông qua sự xác nhận của chủ hộ mới được đi vào, vì vậy An Minh Hối dùng theo cách của nguyên chủ, giẫm lên một tảng đá lớn trèo tường vào.
Lấy khẩu trang trong túi ra đeo lên, chỉnh sửa lại mũ trên đầu, sau khi chắc chắn rằng người khác phải đến rất gần mới nhìn rõ khuôn mặt mình, An Minh Hối mới hít sâu một hơi, đi theo con đường trong trí nhớ tìm được căn biệt thự nơi Chu Liễm Dung sống.
Mỗi buổi sáng Chu Liễm Dung đều cố định năm rưỡi ra ngoài chạy bộ, do chưa thạo việc nên An Minh Hối lỡ mất một chút thời gian, lúc anh vội vội vàng vàng chạy tới thì đã thấy Chu Liễm Dung mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, đang khởi động làm nóng người ở trước cửa rồi.
Rón rén trốn sau mấy gốc cây, tâm trạng hồi hộp của An Minh Hối lên đến đỉnh điểm, ngay cả hít vào thở ra cũng khẽ khàng.
Cứ im lặng như vậy một lúc, anh mới nhớ ra mình tới để chụp lén thần tượng, thế là vội vàng móc điện thoại ra, chụp lấy chụp để liền mấy tấm ảnh, trong lòng thầm nghĩ đúng là nhân vật chính có khác, đẹp không chê vào đâu được.
Dù không dùng bất cứ ứng dụng chỉnh sửa nào thì vẫn nhìn ra vóc dáng cực phẩm của người trong ảnh, mặc dù không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, nhưng vẫn không hề phá hỏng vẻ hoàn mỹ của ngũ quan.
Không đợi anh chụp xong, Chu Liễm Dung đã hoàn tất phần khởi động, đi tới con đường lát đá dành cho người đi bộ chuẩn bị chạy chậm.
Thấy đối phương sắp bỏ đi, An Minh Hối hấp tấp cất điện thoại di động, nhân lúc đối phương xoay người liền lén lút chạy lại nhét thư qua khe cửa, sau đó lại vội vàng chạy theo sát phía sau Chu Liễm Dung.
Mới bắt đầu chạy nên bước chân của Chu Liễm Dung chưa sải dài, anh bám theo sau cũng khá dễ dàng, nhưng trong thâm tâm vẫn không nén được bồn chồn, cứ suy đi nghĩ lại xem mình có bắt buộc phải rập khuôn theo thói quen của nguyên chủ đi bám đuôi nhân vật chính không? Cho dù là để hoàn thành nhiệm vụ của vai phản diện, vậy cũng chỉ cần lâu lâu làm một lần, không bỏ sót mấy sự kiện quan trọng là được rồi nhỉ?
Nhưng mà anh lại không biết rốt cuộc phải làm đến bước nào mới không bị coi là cố tình trốn tránh nhiệm vụ.
Người đấu với trời chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.
Nội tâm xoắn xuýt, An Minh Hối không để ý là Chu Liễm Dung đang đẩy nhanh tốc độ, vẫn lơ đãng duy trì khoảng cách không xa không gần bám sát phía sau, thế nên khi đối phương bất ngờ dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào anh, đồng thời nhíu mày hỏi: "Anh đang theo dõi tôi?", anh sợ giật thót tim.
Lúc làm chuyện này nguyên chủ không bị phát hiện ra!
Gần như là ngay lập tức nhận ra kĩ thuật bám đuôi của mình quá tệ hại, An Minh Hối không kịp nghĩ nhiều, chỉ kéo vành mũ xuống rồi xoay người bỏ chạy theo phản xạ.
Lúc nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập đuổi theo sau, anh thực sự có ý tưởng tìm đến cái chết.
Chu Liễm Dung sở trường là phim võ thuật, bàn về thể lực thì phải hai ba người như anh mới sánh bằng, hơn nữa tính cách lại nghiêm nghị, anh trèo tường vào biệt thự, nếu bị tóm thì phải vào cục cảnh sát chơi một ngày là cái chắc.
Nghe tiếng bước chân không ngừng lại gần, An Minh Hối nghiến răng nhảy xuống hồ nhân tạo bên cạnh, vừa thấy may mắn vì kĩ năng bơi lội của mình không tệ, vừa cầu khẩn ảnh đế đáng kính không đuổi theo mình nữa.
Chu Liễm Dung thấy kẻ bám đuôi không rõ lai lịch phía trước nhảy xuống hồ, không chút do dự liền chạy sang, đang lúc chuẩn bị nhảy xuống thì giẫm chân lên một mảng rêu xanh trơn trượt, cổ chân nhói một cái. Nhưng sau khi xuống nước thử hoạt động, thấy không có vấn đề gì lớn liền nhanh chóng bơi về phía người kia.
An Minh Hối vừa bơi được một đoạn thì nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống nước, không khỏi cảm thấy chết trong lòng một ít.
Quý ngài ảnh đế thực sự là ngoan cố hơn anh tưởng tượng.
Nghiến răng nghiến lợi bơi sang bờ bên kia, An Minh Hối nghe thấy tiếng nước phía sau ngày càng cách xa mình, tưởng Chu Liễm Dung cũng không bơi giỏi, nhất thời có cảm giác như thoát được kiếp nạn.
Cho đến khi anh loáng thoáng nghe thấy tiếng sặc nước khó khăn mới nhận ra có gì đó không ổn.
Quay đầu nhìn lại, An Minh Hối thấy Chu Liễm Dung đang vùng vẫy ở gần giữa hồ, biểu cảm có vẻ khó chịu, rõ ràng là bị đuối nước.
-
- Không biết bơi còn nhảy xuống đuổi mình?!
Ý nghĩ này chỉ lóe lên đúng một giây, sau đó anh cũng không bận tâm nhiều nữa, vội vàng chuyển hướng bơi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!