Chương 28: Chính đạo tối cao (6)

ính đạo tối cao (6)

Dịch: Kogi

Đến tối, sau khi tắm xong An Minh Hối tựa vào đầu giường đọc sách, Tiêu Thừa Uyên tắm sau anh chỉ mặc nội y, cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo và dụng cụ châm cứu đi tới, đốt hương trầm trong phòng rồi cúi người xuống thuần thục cởi áo của anh.

An Minh Hối sớm đã quen với việc Tiêu Thừa Uyên châm cứu trị liệu cho mình nên không ngăn lại, chỉ tiện tay đặt sách sang một bên, phối hợp với đối phương.

Khác biệt ở chỗ lần này ngay cả quần cũng phải cởi hết, vì vậy bây giờ trên người anh chỉ khoác hờ bộ nội y lỏng lẻo, nằm ngừa trên giường, cảm thấy hơi xấu hổ.

Tiêu Thừa Uyên rút một cây kim bạc ra, kéo ghế ngồi cạnh giường, vuốt nhẹ thân kim dài mảnh mấy lần, sau đó chuẩn xác cắm vào huyệt vị nào đó.

Thời gian lần châm cứu này tương đối ngắn, huyệt vị bị động đến cũng không nhiều, chắc chưa đẩy một phút, An Minh Hối đã thấy Tiêu Thừa Uyên bắt đầu dọn dẹp dụng cụ.

Nhưng hiệu quả mang lại thì hết sức rõ rệt, anh cảm thấy toàn thân nóng lên, dân gian có câu bệnh lâu ngày cũng thành bác sĩ, anh nhớ là mấy huyệt vị vừa bị cắm vào ban nãy có tác dụng lưu thông máu, nhưng theo quy trình châm cứu, nơi nào đó dưới thân cũng nổi lên phản ứng khiến anh xấu hổ cực kì.

Bởi vì không có quần áo che đậy, nên rõ ràng là Tiêu Thừa Uyên cũng nhìn thấy, nhưng sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, dường như chuyện đó nằm trong dự liệu, thế là An Minh Hối tưởng rằng đây là phản ứng bình thường sau khi châm cứu, không nói thêm gì nữa.

Nhưng hành động ngay sau đó của Tiêu Thừa Uyên lại khiến anh kinh ngạc trợn tròn mắt.

Sư huynh anh phi lên giường, hai chân dang ra ngồi trên người anh, một tay cởi dây lưng vốn đã lỏng lẻo sẵn, một tay mở chiếc hộp tinh xảo kia ra, bên trong chứa đầy dầu trơn trong suốt, hắn dùng ngón tay quết một ít bôi lên bộ vị có phản ứng của anh.

Đây là liệu pháp gì vậy? Trên đời này có kiểu trị liệu nào phải dùng hình thức như thế này không?

"Sư huynh!!" Vì quá mức kinh hoàng, anh gần như lạc cả giọng.

"Sao?" Tiêu Thừa Uyên bình thản hỏi, động tác tay không chậm lại mảy may, lúc này đã nắm chỗ đó kê phía sau mình, dường như một giây sau sẽ ngồi xuống.

An Minh Hối rất sợ hắn sẽ ngồi xuống thật, liền bám hai tay vào eo hắn, không còn lòng dạ nào mà thưởng thức xúc cảm mềm mại nơi đó, vội vàng ngăn chặn: "Huynh đang làm gì thế hả?! Mau dừng lại ngay!"

"Đừng có vớ vẩn." Tiêu Thừa Uyên nói vậy, chân mày hơi nhíu lại, dường như cực kì không đồng ý với việc anh ngăn cản mình: "Lần đầu tiên không quen cũng là bình thường, làm nhiều rồi sẽ quen."

Nếu như đây là một giấc mơ, thì chắc chắn là cơn ác mộng đáng sợ nhất của anh.

Đối diện với khuôn mặt thản nhiên không chút dao động của Tiêu Thừa Uyên, An Minh Hối thậm chí còn không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy đầu mình hỗn loạn như vừa có gì nổ tanh bành trong đó.

Khoan bàn về tính cách, nếu chỉ tính riêng ngoại hình thì Tiêu Thừa Uyên có thể coi là tuấn tú ưa nhìn, nhất là vừa tắm xong, mái tóc đen nhanh ẩm ướt xõa tung sau lưng, thấm ướt cả nội y màu trắng nửa khép nửa hở, rèm giường chưa hạ xuống, bầu không khí tràn ngập mùi hương trầm, cảnh tượng này xứng với một câu "hoạt sắc sinh hương" vô cùng.

Nếu người bị đè bên dưới không phải là mình thì còn đẹp hơn.

Một giây sau, Tiêu Thừa Uyên hơi hạ thân xuống, sau đó anh liền cảm thấy rõ ràng bộ vị đang đứng thẳng bên dưới được một nơi mềm mại mà ấm áp hơi nuốt vào.

"!!!" Bị dọa tê cả da đầu, An Minh Hối buông bàn tay đang bám eo Tiêu Thừa Uyên, dùng cánh tay chống người nhích lên để vị trí của mình và đối phương dịch ra một chút.

"Sư huynh, đủ rồi!" Anh chật vật chống cự, cả khuôn mặt đều đỏ bừng: "Đệ thực sự giận rồi đó!"

Điều khiến An Minh Hối kinh hãi là, sắc mặt Tiêu Thừa Uyên đột nhiên sầm xuống, trông có vẻ còn tức giận hơn cả anh, hắn vươn tay giữ chặt hai tay anh, ủ rũ nói: "Việc nên làm thì phải làm, trước đây không chú ý đến phương diện này là ta sơ ý, sâu này sẽ đền cho đệ."

"Huynh đang nói gì vậy?" Anh thực sự không thể tin nổi, mà cũng không hiểu tại sao đối phương vẫn có thể nói chuyện ngay thẳng như vậy vào lúc này: "Đây đâu phải là chuyện có thể tùy tiện làm với bất kì người nào!"

"Không muốn làm với ta, vậy sư đệ muốn làm với ai?" Tiêu Thừa Uyên vẫn không thả tay An Minh Hối, màu mắt càng thâm sâu hơn, dường trong trong đó đang nổi phong ba bão táp: "Quảng Huyên? Phạm Ngữ Lan? Bọn họ là người ngoài, làm sao có thể tự ý chạm vào thân thể của đệ được?" Còn những kẻ khác, ngay cả tư cách lọt vào phạm vi suy xét cũng không có.

An Minh Hối bị đè bên dưới lần đầu tiên cảm nhận được sát khí và uy thế đến từ Tiêu Thừa Uyên, nhất thời ngây ngẩn cả người.

"Những chuyện khác thì tùy ý đệ, riêng chuyện này thì không được." Thấy An Minh Hối có vẻ bị mình dọa sợ, Tiêu Thừa Uyên liền thả nhẹ giọng, hạ thấp người, mặt đối mặt với sư đệ nhà mình, khẽ dỗ dành: "Ta sẽ làm thật chậm, không phải sợ."

Nói thật lòng, lúc đầu mặc dù An Minh Hối hốt hoảng lo lắng, nhưng vẫn không thấy sợ, nhưng Tiêu Thừa Uyên vừa mới nói như vậy thì anh bắt đầu sợ rồi.

Có lẽ buổi trưa anh đã đưa ra phán đoán sai lầm, nhưng phải trả giá như thế này thực sự là quá sức chịu đựng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!