ạo tối cao (5)
Dịch: Kogi
Sáng hôm sau, Quảng Huyên xụ mặt ngồi một mình trong sảnh tiếp khách, mãi đến khi nhìn thấy Phạm Ngữ Lan buồn bực đi vào: "Tiêu ca ca không có ở đây à?"
"Chờ đi." Hắn cộc cằn nói, tiện thể trừng mắt lườm tiểu tư đang run lập cập bên cạnh: "Tên này làm bắn nước trà, An ca đi tắm rồi."
Phạm Ngữ Lan: "..."
Quảng Huyên không hề nhắc tới Tiêu Thừa Uyên, nhưng nói như vậy cũng đủ để người khác biết đối phương đang ở đâu
- Ngoại trừ bên cạnh An Minh Hối ra thì còn có thể là nơi nào?
Đây là một quy tắc ngầm được giang hồ thừa nhận, tân Các chủ của Lưu Vân Các và sư đệ của hắn luôn như hình với bóng, cho đến giờ chưa ai thấy ngoại lệ. Vì vậy dù An Minh Hối không biết võ công, không chen chân vào ân oán giang hồ, những vẫn nổi tiếng ngang ngửa Tiêu Thừa Uyên.
Hai người ngồi trong phòng khách trò chuyện giết thời gian, chờ một mạch gần một giờ đồng hồ, chờ đến lúc Quảng Huyên bực bội muốn đập tan căn phòng mấy lần, Tiêu Thừa Uyên mới đẩy An Minh Hối mặt mũi tràn ngập vẻ xấu hổ chậm rãi đi vào.
"Xin lỗi, chờ lâu rồi." Tắm rửa thì rất nhanh đã xong, chỉ là sư huynh nhất quyết không chịu cho anh để tóc ướt đi ra, vì vậy mới kéo dài đến tận bây giờ.
Tiêu Thừa Uyên đẩy xe lăn của An Minh Hối đến bên cạnh ghế chủ tọa, sau đó mới ngồi xuống vị trí của mình, nhìn hai người đang ngồi hai bên, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Có chuyện gì nói đi."
An Minh Hối giơ cánh tay vỗ sư huynh mình một cái, hắng giọng: "Chỗ người quen với nhau, sư huynh đừng tỏ ra khách sáo thế."
Quảng Huyên vốn đã tức giận liền phối hợp hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Thừa Uyên im lặng chốc lát, hình như là đang nghĩ cách biểu đạt, sau đó lại cất giọng: "Muốn nói chuyện gì?"
Từ câu trần thuật biến thành câu hỏi, quả là một sự tiến bộ khó nói hết trong một lời.
Khóe miệng Quảng Huyên giật giật, nở nụ cười không có chút thành ý nào: "Lần này đại hội võ lâm bàn về việc tiêu diệt Ma Giáo quyết định tổ chức sau nửa tháng nữa, hôm đó mỗi..."
Tiêu Thừa Uyên: "Không đi."
Giờ phút này An Minh Hối tin chắc rằng, nếu không phải giữa Quảng Huyên và Tiêu Thừa Uyên là mình, thì hai người họ nhất định sẽ lao vào đánh nhau.
Anh giơ tay vỗ vai an ủi Quảng Uyên, ý bảo đối phương bỏ tay đang nắm cán đao xuống: "Đừng manh động, ngươi nói tiếp đi."
Phạm Ngữ Lan ngồi bên phải Tiêu Thừa Uyên nhìn bọn hắn kèn cựa nhau, không nhịn được phải nhấc tay áo lên che miệng cười khẽ: "Bao nhiêu năm rồi, hai vị đại ca vẫn thích đùa như hồi nhỏ."
Từ nhỏ đến lớn Quảng Huyên vốn nóng tính sẵn, bây giờ nghe Phạm Ngữ Lan nói vậy lại càng phát hỏa: "Ai đùa với hắn, ta không ưa cái bộ dáng của hắn thì có, ỷ vào việc An ca hiền lành nên cứ quấn lấy không buông, ngày nào đó ta phải tìm cơ hội chỉnh hắn một trận!"
"Ngươi ấy..." An Minh Hối thở dài một hơi, vươn tay móc một gói kẹo trong ngực ra, bóc giấy dầu bọc bên ngoài rồi đút vào miệng Quảng Huyên, sau đó lại nhặt hai viên đút cho Tiêu Thừa Uyên: "Đúng là tính trẻ con."
Anh tính cả rồi, vì anh đút cho Quảng Huyên trước, vì vậy cho sư huynh hai viên coi như bồi thường, nếu không người này kiểu gì cũng bực bội vì chuyện thứ tự trước sau cho xem.
Thấy Quảng Huyên và Tiêu Thừa Uyên đều đã nguôi giận, ai ngậm kẹo của người ấy, Phạm Ngữ Lan cười càng to hơn, tiếng cười lanh lảnh trở thành âm thanh duy nhất trong phòng khách, cô nói: "Trên đời này chắc cũng chỉ có một mình An ca ca mới chế ngự được hai người các huynh thôi."
"Nói vậy thì đây là vinh hạnh của ta ư?" An Minh Hối lắc đầu: "Thế thì thà không có còn hơn. Mà nói chính sự đi, Quảng Huyên hôm nay tới đây là để khuyên sư huynh ta tham dự cuộc tụ hội lần này sao?"
Quảng Huyên xụ mặt gật đầu, nếu không phải trưởng bối trong nhà nghiêm khắc hạ lệnh, còn lâu hắn mới chịu đến thuyết phục Tiêu Thừa Uyên.
An Minh Hối ngẫm nghĩ, cảm thấy hai người kia mà nói chuyện tiếp thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện, vì vậy liền làm thuyết khách thay Quảng Huyên: "Sư huynh, cuộc họp quan trọng như thế này, huynh là Các chủ Lưu Vân Các thực sự không nên vắng mặt."
"Giờ đang đợt rét, nơi này cách núi Ngũ Uẩn những bảy tám ngày đường, sức khỏe đệ không thể đáp ứng được." Tiểu Thừa Uyên nghiêm mặt, xem ra đã quyết tâm từ chối, thậm chí ngay cả mắt cũng không nhìn thẳng vào An Minh Hối, để bản thân không mềm lòng.
Tục ngữ có câu "Trên có chính sách dưới có đối sách", câu nói này ở thời đại này cũng sử dụng được, thậm chí còn đơn giản hơn.
Vươn tay kéo ống tay áo Tiêu Thừa Uyên, An Minh Hối thả nhẹ giọng, lấy dáng vẻ yếu thế hơn nói: "Ta làm sư đệ cũng muốn được nhìn phong thái sư huynh trước mặt giang hồ, không được sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!