Chương 25: Chính đạo tối cao (4.1)

ạo tối cao (4.1)

Dịch: Kogi

"Ây..." Lão đại phu lại thở dài, lắc đầu tiếc nuối tiếp tục nói: "Mặc dù không còn lo lắng về tính mạng, nhưng tổn hại đến gốc rễ, sau này điều dưỡng có thể bù đắp lại, nhưng dù gì cũng khó có thể so với người bình thường. Không chỉ vậy, vết thương mắt cá chân của tiểu công tử đã làm gân mạch đứt đoạn, cả đời này không thể đi lại hay tập võ được nữa... Lão phu y thuật không cao, hết cách xoay sở rồi."

Sau khi tỉnh lại, An Minh Hối sớm đã nhận ra, cũng chuẩn bị tâm lý cho việc sau này không đứng dậy được nữa.

Vì vậy khi đại phu nói xong, bản thân anh còn chưa phản ứng gì, Tiêu Thừa Uyên đã thốt lên: "Không thể nào!"

"Ông là đồ lang băm, đừng có nói bậy bạ, làm sao sư đệ có thể, làm sao có thể..." Dường như không thể chấp nhận được sự thật này, Tiêu Thừa Uyên kích động chạy lên, túm chặt y phục của đại phu, trừng mắt nhìn đối phương: "Là tại ông y thuật thấp kém, cố tình để mặc sư đệ của ta như vậy!"

"Uyên Nhi!" Tiêu Các chủ quát khẽ một tiếng: "Không được vô lễ, con nên biết rằng, sư đệ con đang chịu tai nạn đáng lẽ phải do con gánh vác."

Dứt lời, ông liền quay sang An Minh Hối đang nằm trên giường, cúi đầu chắp tay nói: "Minh Nhi, lần này là nhà họ Tiêu nợ con, ta không còn mặt mũi nào nhìn bạn cũ dưới suối vàng, nếu con oán hận hay muốn bồi thường gì thì cứ nói ra, Tiêu mỗ không một lời oán thán."

"Sư phụ vậy là đang làm khó con rồi." An Minh Hối cười khổ, lắc lắc đầu: "Con tưởng từ ba năm trước mình đã là một nửa người nhà họ Tiêu, người một nhà cần gì nói những lời này? Huống hồ chuyện xảy ra vốn là tại con, đúng là không công nhận thưởng." Những lời anh nói cũng là thật lòng, nếu anh giữ nguyên kịch bản, không dẫn lũ trẻ đi nghịch nước thì đám người đó đã không tìm được cơ hội để ra tay, cuối cùng chỉ có thể tập kích trên đường bọn họ về Lưu Vân Các, không xảy ra tình huống nguy hiểm như vậy.

"Sư huynh còn nhỏ, mong sư phụ đừng trách móc nặng nề." Vừa nói, anh vừa nhìn thoáng qua tiểu sư huynh suy sụp ngã quỵ xuống đất, ánh mắt thẫn thờ, dáng vẻ của người bị sốc nặng: "Sư phụ đưa huynh ấy về nghỉ đi."

Tiêu Các chủ thở dài, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, ôm Tiêu Thừa Uyên xoay người đi ra ngoài.

***

Từ hôm đó trở đi, Tiêu Thừa Uyên như biến thành một người khác... À, cũng không thể nói như vậy được, chẳng qua cậu có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều chỉ sau một đêm vậy, ngày nào cũng chăm chỉ khắc khổ luyện võ, thậm chỉ còn năn nỉ Tiêu Các chủ mời thần y nổi danh giang hồ về dạy y thuật cho mình.

Ngoài ra, An Minh Hối cũng nhận ra rằng mình lại vô tình phá vỡ kịch bản một lần nữa.

Không tính vụ anh trở thành một tên tàn tật chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn, vì thực ra đằng nào nguyên chủ cũng sẽ tàn phế hai chân vì lần trả thù này, chẳng qua từ bất đắc dĩ thay bằng anh chủ động gánh chịu mà thôi. Còn Tiêu Thừa Uyên nhìn thì có vẻ không khác gì kịch bản, nhưng trên thực tế hắn thay đổi nhiều thế nào cũng chỉ có An Minh Hối hiểu rõ nhất.

Đầu tiên, sư huynh của anh vốn chỉ say mê võ học, là một kiếm khách chuyên nghiệp, nhưng Tiêu Thừa Uyên bây giờ hao tâm tổn sức vào y thuật không thua kém gì luyện võ, thậm chí còn được liệt vào hàng ngũ danh y, người muốn xin hắn cứu mạng trên giang hồ nhiều vô kể.

Còn thứ hai...

An Minh Hối yếu ớt thở dài, bất lực nhìn hai người đang đối chọi gay gắt trước mặt.

"Ta nói này Tiêu đại công tử, An ca cũng sắp làm lễ đội mũ (*) đến nơi rồi, không phải ngươi nên bắt đầu nới tay rồi sao? Làm gì cũng lẽo đẽo theo sau ngứa hết cả mắt."

(*) Ngày xưa, nam giới tròn 20 tuổi sẽ được gia đình làm lễ đội mũ để đánh dấu sự trưởng thành; nữ giới thì làm lễ cài trâm.

Năm đó sau khi vết thương của anh hồi phục, các gia đình rối rít đến tận cửa cảm ơn, còn bọn họ thì vẫn giữ quan hệ bạn bè cho đến giờ, bởi vì đi lại không tiện nên những người khác thường xuyên tới nhà chơi, trong đó Quảng Huyên là người chăm chỉ chạy đến Lưu Vân Các nhất.

Hiện tại bọn họ đều đã trưởng thành, đứa trẻ phách lối trước kia nay cũng đã là một công tử văn nhã, dáng người cao ngất, càng phách lối hơn, điều duy nhất không thích đổi đó là vẫn thích tranh cãi với Tiêu Thừa Uyên như trước.

Lúc này Quảng Huyên đang ngồi trong đình nghỉ mát, lưng tựa vào cột đình, một chân giẫm lên ghế đá, thân mặc áo gấm tím đậm, bên hông treo một thanh trường đao, tay cầm một cành mai chơi đùa, dù lúc này hắn đang nhìn Tiêu Thừa Uyên bằng ánh mắt khiêu khích thì vẫn xứng với một câu "hào hoa anh tuấn."

Quảng Huyên vốn dĩ đã ghét Tiêu Thừa Uyên ra mặt, điều này từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi, nhưng từ sau sự cố kia, mặc dù vẫn hay lui tới, nhưng Tiêu Thừa Uyên không bao giờ bị hắn bắt nạt đến rưng rưng nước mắt nữa, thậm chí bình thường còn tỏ thái độ thờ ơ lạnh nhạt.

"Thân là sư huynh, đương nhiên phải quan tâm sư đệ."

Tiêu Thừa Uyên ngồi ngay ngắn bên cạnh An Minh Hối, trên người mặc y phục trắng hoa văn mây, mái tóc đen như mực búi lên chỉnh tề,

ngũ quan đáng yêu hồi nhỏ sau khi dậy thì trở nên cực kì khôi ngô, chỉ là vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng như cảnh cáo người lạ chớ có lại gần.

"Hừ, ta chẳng thèm chấp loại điên như ngươi." Quảng Huyên hừ một tiếng, sau đó lấy một bọc bánh ngọt gói bằng giấy dầu từ trong ngực áo, dâng lên cho An Minh Hối như hiến vật quý, cười đắc ý: "Nếm thử bánh phỉ thúy này đi, bổn công tự đã đích thân kiểm nghiệm rồi, chắc chắn không thua gì bánh ngọt cống tiến vào cung đâu."

Hắn định đưa thẳng cho An Minh Hối, nhưng giống như bao lần trước, đang đưa thì bị Tiêu Thừa Uyên vươn tay lấy đi. Hắn mở gói giấy dầu, thuần thục lấy ra một cây kim bạc, cẩn thận đâm vào trong miếng bánh ngọt, mỗi lần rút ra đều kiểm tra màu sắc cẩn thận xem cây kim có đổi màu hay không. Nhưng dù màu không đổi, hắn cũng vẫn chưa đưa bánh ngọt cho An Minh Hối, mà lấy một miếng trong số đó, bẻ một mẩu bỏ vào miệng, sau khi chắc chắn rằng không có độc, mới đút miếng bánh ngọt trong tay mình cho An Minh Hối.

Vì cái trình tự này mà Quảng Huyên đã tức giận đánh nhau không biết bao nhiêu lần với Tiêu Thừa Uyên, đến bây giờ thì hắn cũng lười so đo, nhưng vẫn xị mặt, dáng vẻ cố chịu đựng không rút đao ra. Bởi vì cách làm của Tiêu Thừa Uyên không phải chỉ nhắm vào một mình hắn, mà kể cả là ông trời đi nữa Tiêu Thừa Uyên cũng không thèm nể mặt, vì vậy hắn mới cố nhịn cục tức này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!