ắp bị tóm rồi (19)
Edit: Kogi
Nhận lấy chiếc kéo trợ lý đưa cho, anh cẩn thận kiểm tra cánh tay Chu Liễm Dung, phát hiện mảnh vải bị ăn mòn hình như đã hơi dính vào da rồi.
"Tôi cắt mảnh vải này giúp anh trước nhé, tôi sẽ cố gắng làm nhẹ nhàng nhất có thể, nếu đau thì nói tôi biết."
Sau khi thấy đối phương gật đầu đồng ý, An Minh Hối mới cẩn thận nhấc ống tay áo lên, cắt từ phần vải chưa bị chất lỏng ăn mòn cắt ra, chậm rãi bóc tách khỏi vết thương, để lộ làn da mẩn đỏ bên dưới.
"May quá, không nghiêm trọng lắm, không biết người đó hắt thứ gì, tạm thời đừng dùng nước giội vội, anh cố chịu một lát nhé." Thấy tình hình tương đối lạc quan, anh thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được bắt đầu trách Chu Liễm Dung: "Mặc dù tôi rất biết ơn anh, nhưng anh cũng phải chú ý an toàn của bản thân chứ, lần này may mà chỉ dính một tí. Còn nữa...." Nhắc đến chuyện này anh lại thấy khó xử vô cùng: "Dù sao đi nữa đó cũng là phụ nữ, anh đánh ác như vậy, kiểu gì cũng bị truyền thông thêm mắm dặm muối vào nói xấu cho xem."
"Phong độ đàn ông không dùng những lúc như vậy." Chu Liễm Dung vô cảm nói, nhìn có vẻ như vẫn đang tức giận: "Nếu cho quyết định lại lần nữa tôi vẫn sẽ đánh cô ta."
Anh cười: "Ha ha... Cho dù anh nói vậy tôi cũng không bao giờ thả anh ra để anh đánh người. Nguôi giận đi người anh hùng, sắp đến phòng khám rồi, chúng ta đi gặp bác sĩ xem thế nào." Trợ lý làm việc khá nhanh nhẹn, chỉ một lát đã đến phòng khám gần nhất.
Sau khi xử lý vết thương trên cánh tay Chu Liễm Dung xong, bọn họ lại quay về xe, trong lúc lái xe về khách sạn, An Minh Hối gọi điện thoại cho Nhậm Tỉnh báo cáo tình hình để anh ta chuẩn bị tâm lý: "A lô? Anh Nhậm à, ban nãy xảy ra chút chuyện."
"Sao vậy?"
An Minh Hối: "Là thế này, ban nãy lúc xuống sân bay có một cô gái định hắt chất lỏng có tính ăn mòn vào người tôi, Chu tiên sinh đánh cô ấy, có rất nhiều phóng viên ở hiện trường, vì vậy tôi báo cho anh biết trước...."
Tim Nhậm Tỉnh lập tức bị treo ngược lên: "Cái gì? Anh ấy đánh người ta tàn phế hay đánh chết rồi??"
"..." Nhất thời không biết nói gì, anh bị giả thiết khủng khiếp của Nhậm Tỉnh làm cho hốt hoảng: "Tuy không kiểm tra, nhưng tôi nghĩ chưa nghiêm trọng đến mức ấy."
"À, tôi biết rồi." Tốt hơn so với những gì mình dự đoán, Nhậm Tỉnh liền thở phào nhẹ nhõm: "Được, công ty sẽ biết cách giải quyết. Mong cậu chú ý đến lão Chu, trông coi anh ấy nghiêm ngặt một chút."
Nói thật lòng, khi biết người mà đối tượng tấn công là An Minh Hối, Nhậm Tỉnh thực sự cho rằng Chu Liễm Dung sẽ đánh người ta tàn tật hoặc nặng hơn.
Kết thúc cuộc gọi với Nhậm Tỉnh, An Minh Hối cất điện thoại di động, quay sang mỉm cười nói với Chu Liễm Dung: "Anh Nhậm bảo anh ấy sẽ xử lý, cánh tay anh còn đau không? Hôm nay hết lịch trình rồi nhỉ, cất hành lý xong thì nghỉ ngơi hay là ra...."
Chớp chớp mắt, anh hơi nghi ngờ bản thân mình nhìn nhầm, chẳng hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt ban nãy của hắn lóe lên thứ gì đó, thế là dè dặt khom lưng nhìn thử, ngó khuôn mặt cúi gằm của Chu Liễm Dung từ dưới lên.
Vừa rồi quả nhiên không phải ảo giác của anh.
"Này... Chu tiên sinh?" An Minh hối hơi hoang mang, rụt rè không dám nói lớn tiếng: "Là cánh tay đau sao? Hay khó chịu chỗ nào?"
Vừa nói, anh vừa lấy một gói giấy ăn từ trong túi áo, rút một tờ ra, giữ nguyên tư thế kì cục đó giơ tay lau nhẹ khuôn mặt ướt đẫm của Chu Liễm Dung: "Làm sao vậy, có thể nói ra cho tôi nghe không?"
"Xin lỗi." Giọng nói Chu Liễm Dung hơi nghẹn ngào, rũ mắt xuống vì không dám đối diện với anh, nhưng một giọt nước mắt lại tràn ra: "Sau này tôi sẽ không ghép CP với anh nữa, muốn làm sáng tỏ hay gì tôi cũng sẽ phối hợp. Không suy nghĩ thấu đáo là lỗi của tôi, nhưng tôi mong là anh không vì vậy mà ghét tôi."
An Minh Hối: "..." Thì ra anh thực sự cố tình tạo hint hả, hơn nữa anh còn biết dùng cái từ CP này cơ à.
Nhưng như vậy cũng đủ để anh đoán được đại khái nguyên nhân khiến tâm trạng Chu Liễm Dung lạ thường, chắc chắn là bởi chuyện xảy ra vừa rồi, người có thể làm chuyện thiếu lý trí như vậy chỉ có thể là fan cuồng của Chu Liễm Dung mà thôi.
Nói thẳng ra thì cũng hơi ngại, nhưng một người vì lo lắng cho an nguy của mình mà tự trách đến mức chảy nước mắt, thực sự là chuyện khiến người ta cảm động vô cùng.
"Đừng khóc, tôi không phải người có trái tim thủy tinh đâu, sẽ không giận anh chỉ vì chuyện nhỏ như vậy." So với việc bị tạt thuốc, việc Chu Liễm Dung khóc còn khiến anh sợ hãi hơn nhiều: "Khóc nữa là hình tượng của anh trong lòng tôi sẽ sụp đổ đó, Chu tiên sinh trầm tĩnh đáng tin cậy mạnh mẽ sắp biến thành quỷ khóc nhè rồi."
"Không phải." Kiên cường phủ định lại lời nói này, Chu Liễm Dung cúi xuống hôn anh, mặc kệ trợ lý đáng thương lúc này vẫn đang ngồi ở ghế lái.
Chẳng mấy khi buông thả để đối phương hôn mình, An Minh Hối đợi đến khi cảm xúc của đối phương bình ổn lại mới ngồi thẳng người tránh né, mắt hướng ra ngoài cửa sổ chứ không nhìn bạn trai chuẩn chỉnh của mình.
"Anh nói người yêu mới được hôn nhau, vậy lần này là người yêu rồi đúng không?" Chu tiên sinh ngưng khóc lại quay về tác phong thường ngày, nhìn chằm chằm người bên cạnh.
"Không hề, ban nãy có thể coi như anh đang giở trò lưu manh." Anh nhìn con đường lướt nhanh ngoài cửa sổ xe, một cánh tay chống trên tay nắm cửa, vẫn không nhìn thẳng vào Chu Liễm Dung, giọng nói lại mang theo ý cười: "Nhưng xét thấy lúc trước anh giúp tôi tránh được kết cục bị hủy dung, công lớn hơn tội, tôi quyết định tha thứ cho anh."
Trong xe lại im lặng một lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!