ắp bị tóm rồi (16)
Edit: Kogi
Khi hợp đồng xuất hiện trong đêm liên hoan chào mừng năm mới của đài truyền hình nào đó bày ra trước mặt, An Minh Hối cảm thấy thực sự không thể tiếp tục dung túng cho Chu Liễm Dung làm càn như vậy nữa, cứ thế này dù là kẻ ngốc cũng biết giữa bọn họ không chỉ là quan hệ mờ ám.
Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt mong đợi của Chu Liễm Dung, ánh mắt đó khiến lời từ chối nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ có thể bật ra một câu: "Tôi không biết hát." Trước khi đến đây anh dạy toán, không dạy âm nhạc.
"Có thể từ từ chuẩn bị mà, tôi và anh cùng nhau cố gắng."
Mặc dù nửa câu sau Chu Liễm Dung không nói ra, nhưng An Minh Hối vẫn hiểu được ẩn ý của đối phương: Muốn cùng mình đón năm mới.
"Anh..." Bất lực thở dài, An Minh Hối quyết định mỗi bên lùi một bước: "Tôi đồng ý lên sân khấu, nhưng sau đó anh phải làm việc tử tế, đừng kéo tôi vào, như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch ghi hình trong kịch bản."
"..." Chu Liễm Dung chậm chạp gật gật đầu, trông có vẻ rất không tình nguyện, miễn cưỡng như thể đang đồng ý một yêu cầu vô lý nào đó.
Thấy rõ thái độ của hắn, An Minh không nhịn được muốn cười, cảm thấy anh chàng cao hơn mình nửa cái đầu này có lúc cũng thật đáng yêu.
Với điều kiện không ảnh hưởng đến đại cục, anh vẫn quen với việc làm một người tự do sống theo ý thích, giây phút này anh bỗng có cảm giác mình rung động rồi, vì vậy liền nghiêng người tới, thả một nụ hôn nhanh và nhẹ lên má Chu Liễm Dung.
Chu Liễm Dung gần như cứng đơ người tại chỗ ngay lập tức, ngạc nhiên đến mức khuôn mặt không mấy khi có biểu cảm dần đỏ ửng, há miệng mấy lần nhưng không nói ra lời, thế là dứt khoát ngậm miệng, trông cực kì đáng thương.
"Khụ." Ho vội mấy tiếng để che giấu sự lúng túng, An Minh Hối giơ tay lên gãi mũi để che khuôn mặt hơi đỏ của mình, không biết làm thế nào để khôi phục bầu không khí bình thường: "Tôi nghĩ hôn môi là hành động giữa người yêu với nhau, nhưng như vừa rồi chắc cũng không đến nỗi bất thường đâu ha?"
Ảnh đế tiên sinh từng cưỡng hôn, từng chụp lén, thậm chí từng bám đuôi người ta lúc này đỏ như tôm luộc, không những mặt mà ngay cả tai cũng đỏ, đã thế còn ngồi im bất động, thoạt nhìn y như máy vi tính bị chết máy.
Hai người đàn ông gần ba mươi tuổi, lúc này ngồi trong phòng nghỉ của công ty, vì một nụ hôn còn trong sáng hơn cả học sinh tiểu học mà ngượng ngùng bối rối, hồi hộp đến mức mắt cũng đảo lia lịa, bầu không khí mờ ám khó thở.
Phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này là một giọng nói từ cửa truyền vào: "Ngại quá, làm gián đoạn hai người rồi."
An Minh Hối quay ra nhìn theo bản năng, liền trông thấy một người đàn ông mặc tây trang sang trọng đang đứng ở cửa, ung dung nhìn bọn họ, cặp mắt sau gọng kính vàng lóe lên ánh sáng gian xảo như hồ ly: "Hai vị hăng hái quá, nhưng lần sau tốt nhất nhớ đóng chặt cửa. Kể ra thì tôi không biết cậu lại là người trong sáng như vậy đâu đó, lão Chu à?"
Anh thề là mình chưa từng nhìn thấy ai trở mặt nhanh như thế.
Khi ánh mắt chạm phải người đàn ông kia, vẻ mặt Chu Liễm Dung gần như ngay lập tức chuyển từ thẹn thùng sang bực bội khó chịu, không một chút dấu hiệu báo trước nào, làm An Minh Hối hoài nghi Chu Liễm Dung vừa rồi còn xấu hố chỉ là ảo giác của mình.
"Sở Khuê." Chu Liễm Dung lạnh mặt, không khách sáo chút nào nói: "Mời cậu cút ngay ra ngoài."
An Minh Hối không biết lúc này mình xấu hổ vì chuyện vừa rồi bị người khác nhìn thấy nhiều hơn, hay là vì thân phận của người đàn ông này và thái độ của Chu Liễm Dung làm cho kinh ngạc nhiều hơn.
"Tôi nghĩ cậu nên cảm ơn tôi mới phải, nếu vừa rồi không phải tôi mà là người khác đứng ở cửa, các cậu sẽ rất khó xử lý đấy." Sở Khuê nhún vai, hiển nhiên đã quá quen với thái độ mà Chu Liễm Dung đối xử với mình: "Tất nhiên, tôi cũng không phủ nhận chuyện cố tình gián đoạn hai người." Hắn còn chưa tiến thêm bước nữa được với Thẩm Sênh đây, làm sao nhìn lọt mắt cảnh ông bạn già nhà mình ngọt ngào với người yêu được.
"Cái thứ đê tiện như cậu nếu theo đuổi được người ta, vậy thì tôi sẽ thương hại cho Thẩm Sênh lắm, và cả mấy người theo đuổi anh ta nữa."
-
- Hình như bất ngờ biến được chuyện gì đó rất khủng khiếp.
"Hay là... Hai người trò chuyện đi nhé, tôi xin phép về trước." Vừa nói, An Minh Hối vừa cầm hợp đồng để trên bàn đứng dậy, nhưng chưa đứng thẳng đã bị Sở Khuê gọi.
"Đừng đi vội, tôi có mấy mẩu chuyện nhỏ thú vị muốn kể cho anh." Sở Khuê thong thả nói, nhìn thì có vẻ không bận tâm đến Chu Liễm Dung chút nào, nhưng những lời nói ra sau đí khiến An Minh Hối cảm thấy thực ra hắn cực kì bận tâm: "Ảnh đế trước mặt anh đây hình như từng nói với tôi rằng, cậu ta không có hứng thú với chuyện yêu đương, còn vô cùng ghét những người không phân biệt rạch ròi tình cảm riêng tư và công việc."
An Minh Hối: "Vậy... vậy sao?" Vì sao mình lại bàn về chủ đề này trong lần gặp đầu tiên với lãnh đạo cấp cao chứ...
Mặt Chu Liễm Dung đã đen như đít nồi, An Minh Hối thậm chí còn lo lắng hắn sẽ thô bạo đá Sở Khuê ra ngoài.
"Vâng tôi biết rồi, Sở tổng, tôi có chút việc muốn hỏi Chu tiên sinh, bọn tôi đi trước nhé." Dứt lời, anh liền kéo tay Chu Liễm Dung chạy nhanh ra ngoài, để mùi thuốc súng trong phòng đỡ nồng nặc.
Đi ra ngoài một đoạn, An Minh Hối mới thả tay Chu Liễm Dung ra, chậm rãi sóng vai với hắn, vừa quay sang định nói gì đó, đã bị đối phương giành trước: "Anh không cần để ý đến những gì Sở Khuê nói. Đó chỉ là..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!