Edit: Kogi
Mặc dù đã yêu cầu Chu Liễm Dung không được tiếp tục hành vi theo dõi nữa, nhưng muốn nghiệm thu thành quả thì không thể không lùi lịch lại, bởi vì hôm sau lại là thời gian ghi hình "Căn phòng nhỏ tình bạn" tập hai.
Sáng hôm đó không đợi tổ chương trình đến đón, An Minh Hối đã bị cuộc gọi của Nhậm Tỉnh đánh thức, vừa nhấc máy đã nghe thấy đối phương sốt ruột hỏi: "Hôm qua cậu với Chu tiên... lão Chu cãi nhau à?"
Đầu óc chậm chạp chừng năm giây mới tiêu hóa xong câu hỏi ngắn ngủn này, anh buồn ngủ ngáp một cái đáp: "Đâu có, xảy ra chuyện gì vậy?" Hôm qua lúc nói chuyện rõ ràng rất bình tĩnh.
"Cậu tự xem đi." Dứt lời, Nhậm Tỉnh liền cúp điện thoại, sau đó gửi một tấm hình qua Wechat.
Dụi đôi mắt ngái ngủ, An Minh Hối mở hình ảnh lên, thấy trong ảnh là Chu Liễm Dung đang ngồi trên ghế đọc kịch bản, khuôn mặt phần lớn thời gian không có nhiều biểu cảm, lúc này trông có vẻ... âm u lạ thường.
Có cảm giác chỉ gần lại gần phạm vi ba mét xung quanh người này sẽ bị áp suất thấp nén cho khó thở, nhìn kiểu gì cũng không giống trạng thái thích hợp để đi ghi hình.
Giờ vẫn sớm, anh nắm trên giường không muốn dậy, thế là giữ nguyên tư thế gọi điện cho Chu Liễm Dung: "Anh Nhậm nói sáng sớm ngày ra anh đã mặt nhăn mày nhó, là tại tôi à?"
"..."
Khoảng lặng này An Minh Hối coi như ngầm thừa nhận, anh bất lực cười nói: "Không phải hôm qua vẫn ổn hay sao, hôm nay tự nhiên lại mất hứng thế?"
"Đó là tố chất cơ bản của diễn viên." Chu Liễm Dung trầm giọng nói, nhưng vẫn nghe ra tâm trạng hắn không vui: "Mặc kệ Nhậm Tỉnh, lúc ghi hình tôi sẽ tự nhiên như thường, không làm phức tạp mọi chuyện lên là được."
"Vậy ư, nhưng tôi thì không có tố chất của diễn viên, biết tâm trạng anh sa sút như vậy tôi sẽ rất khó làm như không có chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc là vì sao, anh nói cho tôi biết được không?"
Chu Liễm Dung để sát ống nghe vào tai, lắng nghe giọng nói khàn khàn vì vừa mới ngủ dậy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mép quyển kịch bản, trả lời: "Tôi muốn gặp anh, nhưng không muốn anh ghét tôi."
Thầy An vẫn chưa quen với việc bị tỏ tình thẳng thắn như vậy nghẹn một cái, giơ tay lên vỗ nhẹ khuôn mặt nóng bừng của mình, nói: "Tiêu chuẩn để ghét một người của tôi rất cao, còn lâu anh mới đạt được. Anh đã kìm chế bản thân mình vì tôi, điều này khiến tôi rất vui, vì vậy cũng mong anh thoải mái hơn một chút."
"Lát nữa ghi hình là được gặp nhau rồi. Thôi, tôi cũng chỉ an ủi anh được đến đây thôi, nói thêm nữa thì khó xử lắm. Lát gặp nhé."
Đặt điện thoại trong tay xuống mặt bàn, lúc này Chu Liễm Dung mới thanh thản lòng dạ ngước mắt lên nhìn Nhậm Tỉnh đang cứng đơ người như bị rỉ khớp, ngồi trên chiếc ghế sofa trang trí tinh xảo đối diện.
"Xin lỗi tôi biết sai rồi." Nhậm Tỉnh nhanh chóng mở miệng xin lỗi, trên trán đầy mồ hôi lạnh, mái tóc lúc nào cũng gọn gàng giờ hơi rối, cà vạt xếp ngay ngắn giữa ngực, ngồi im trên ghế sofa, chỉ sợ sơ ý một chút là giẫm phải bãi mìn của Chu Liễm Dung: "Sau này tôi sẽ cố gắng không lo chuyện ngoài phận sự nữa."
Ban nãy Nhậm Tỉnh gửi ảnh cho An Minh Hối, sau đó bắt đầu khuyên nhủ Chu Liễm Dung dừng hành động không thể tượng tượng nổi đó lại vô số lần: "Anh yêu đương tôi có thể châm chước được, nhưng anh nhất định phải dừng việc theo dõi và chụp lén ngay lập tức, nếu hành vi này bị An tiên sinh phát hiện ra, anh sẽ bị coi là biến thái đấy biết không hả? Đến lúc đó đừng nói là yêu đương, riêng chuyện kiện tụng cũng đủ khiến anh đau đầu nhức óc rồi."
Những lời này hiển nhiên đã chọc giận thành công tâm trạng vốn không tốt lắm của ảnh đế tiên sinh, thế là Nhậm Tỉnh cứ giữ nguyên tư thế này từ lúc đó đến giờ.
Trước đây anh ta không hề biết Chu Liễm Dung khi biết yêu sẽ trở thành một người đáng sợ đến mức này, một câu phật ý là có thể giơ dao khua kiếm ngay.
Nhưng sau cuộc gọi vừa rồi, ông thần này rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, Nhậm Tỉnh liền tranh thủ thanh minh cho bản thân: "Tôi chỉ muốn nói là, anh có thể không quan tâm đến suy nghĩ của tôi, nhưng mà cảm nhận của An Minh Hối về anh..."
"Anh ấy nói gì cũng được." Chu Liễm Dung lạnh nhạt nói: "Anh thì không."
"..." Cạn lời.
Nhậm Tỉnh cảm thấy, việc mình đến đây trông chừng vì sợ Chu Liễm Dung lại làm ra chuyện khủng khiếp gì đó rõ là ngu ngốc.
Lúc này từ tận đáy lòng, Nhậm Tỉnh hy vọng hai người này sẽ yêu nhau ngay và luôn, sau đó để kẻ chuyên dùng vũ lực uy hiếp mình trải nghiệm cảm giác bị vợ quản, coi như trút giận thay mình.
***
Tập đầu tiên của chương trình cho bọn họ thời gian dọn dẹp nhà cửa và thu thập đồ dùng hàng ngày, từ tập thứ hai trở đi bắt đầu trở nên bớt thân thiện hơn rồi, thời gian quay cũng thành một lần ba ngày mà triển.
Cụ thể là, tổ chương trình nói sắp tới cuộc sống hàng ngày của bọn họ hoàn toàn phải tự mình giải quyết, khu nghỉ dưỡng bọn họ đang ở sẽ không cung cấp phục vụ tiện lợi tương ứng, tiền mặt trên người tạm thời tịch thu toàn bộ, cách thức chi tiêu khác cũng không được sử dụng, hoàn toàn quay về thời kì đồ đá rồi.
Theo cách nói của đạo diễn: Muốn ăn cơm thực ra cũng dễ ấy mà, khu nghỉ dưỡng này vốn cải tạo từ rừng, bây giờ vẫn còn rất nhiều cảnh quan tự nhiên và khu vực nông canh, bọn họ muốn lên núi hái rau hay xuống nước mò cá cũng rất đơn giản.
Nhưng theo An Minh Hối thấy thì đối với anh lên núi hái rau hay xuống nước mò cá đều không phải chuyện dễ dàng gì, chưa kể ngay cả lúa nước bọn họ cũng phải tự đi thu gặt. Nếu muốn ăn thịt lại càng phiền phức hơn, phải đi làm công cho các doanh nghiệp trong khu nghỉ dưỡng để kiếm tiền rồi mới ra cửa hàng mua thịt, đạo diễn nói nếu bọn họ to gan dám tự mổ heo cũng ok, nếu thế thì tiền mua heo tổ chương trình sẽ lo liệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!