Chương 13: Sắp bị tóm rồi (13)

ắp bị tóm rồi (13)

Edit: Kogi

Điện thoại di động vang lên âm báo, An Minh Hối cầm lên xem, liền nhìn thấy lại là Chu Liễm Dung đăng một trạng thái công khai vô cùng mập mờ lên Weibo.

Chu Liễm Dung V: Anh muốn được theo đuổi như thế nào? @An Vu Minh Hối

Rõ ràng, người này quả thực không để bụng chuyện có bị đen hay không, suy nghĩ cũng vô cùng cổ quái, ít nhất thì An Minh Hối cũng không thể đoán được.

Lời như vậy nhất định phải cố tình đăng lên một nơi công cộng như Weibo để hỏi sao???

Não đầy dấu chấm hỏi, anh share và trả lời: Chưa từng nghĩ đến, nhưng nếu là Chu nam thần của tôi theo đuổi, tôi sẽ lập tức gật đầu [Che mặt]

Hiện tại An Minh Hối đã nắm bắt được tư duy của cư dân mạng, quang minh chính đại nói như vậy sẽ được coi là bạn bè thân thiết trêu chọc nhau, nếu che che giấu giấu ngược lại còn bị nghĩ là có chuyện gì mờ ám thật.

Đăng xong, anh lập tức mở giao diện tin nhắn ra gửi một tin khuyến cáo cho Chu Liễm Dung: Đừng làm bừa, trước mặt công chúng phải chú ý một chút, nếu muốn nói về chủ đề này ít nhất cũng nên nói riêng

Chu Liễm dung: Thế nên vừa rồi ở trên Weibo cũng là gạt tôi hả?

An Minh Hối:... Không thể phủ nhận.

Chu Liễm Dung: Kéo áo xuống, lộ cả bụng rồi kìa, cẩn thận kẻo lạnh.

Anh cúi xuống nhìn bụng mình theo bản năng, vừa kéo áo vừa hỏi: Làm sao anh biết?

Chu Liễm Dung: Tôi vẫn nhìn anh mà.

Lời này còn kinh khủng hơn, dường như bộ phim thoáng chốc chuyển sang cảnh ma ám vậy.

An Minh Hối: Anh ở đâu?

Chu Liễm Dung: Đối diện anh.

Đối diện?

An Minh Hối liền quay đầu nhìn về phía cửa sổ, đứng dậy ra xem thử, vừa nhìn sang tòa nhà đối diện đã gần như ngay lập tức trông thấy bên kia, Chu Liễm Dung đang chống cùi chỏ trên bệ cửa sổ nhìn sang bên này.

Khoảng cách giữa hai tòa nhà không xa, thị lực của An Minh Hối cũng khá tốt, anh có cảm giác mình thấy Chu Liễm Dung đang mỉm cười, còn ánh mắt thì vẫn nóng bỏng đến mức khiến người ta khó xử.

Lúc này anh mới nhớ ra lần xuất hiện bất ngờ của Chu Liễm Dung ở quán cà phê, khi đó bị một nụ hôn thu hút hết sự chú ý, giờ nghĩ lại mới thấy có gì đó sai sai.

Anh bấm luôn số của Chu Liễm Dung, sau khi đối phương nhận cuộc gọi liền nhíu mày hỏi: "Anh theo dõi tôi à?"

"Tôi chỉ muốn nhìn anh."

Đến lúc này, An Minh Hối gần như chắc chắn rằng Chu Liễm Dung có vấn đề về tâm lý. Nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế cơn khủng hoảng của anh không thể nào diễn tả được.

Tin rằng có rất nhiều người trong đó có anh đều nghĩ rằng, Chu Liễm Dung tuyệt đối không phải một người sẽ có hành vi rình rập người khác, chắc chắn đến mức nếu tận mắt nhìn thấy cũng vẫn không tin.

Chắc không phải là anh dạy hư Chu Liễm Dung đấy chứ? Lẽ nào hai lần theo dõi trước đó bị tóm được đã để lại cho đối phương ấn tượng xấu ư?

"Đừng làm vậy nữa, chẳng phải anh từng bảo tôi làm vậy là không tốt sao?" Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ, cố gắng tránh kích động hắn: "Tôi không hề coi tình cảm của anh là trò đùa, tôi sẽ nghiêm túc đón nhận sự theo đuổi của anh, anh cũng đừng như vậy nữa được chứ?"

Chu Liễm Dung im lặng một lát, rồi trả lời: "Trước đây tôi có phần thành kiến rồi, tôi xin lỗi."

Lời xin lỗi nhầm trọng tâm thực sự khiến An Minh Hối dở khóc dở cười, anh đành phải nhắc lại: "Đừng xin lỗi, làm như vậy quả thực là sai, sai thì phải sửa lại cho đúng. Đổi một góc độ khác vậy, anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại làm thế không? Chỉ vì muốn nhìn tôi?"

Đối phương nghiêm trang khẳng định, từ cửa sổ bên kia còn nhìn thấy Chu Liễm Dung gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!